21 - Tiểu Di, Tiểu Di nè??_ Quân ngạc nhiên, sao Di cứ đơ ra nhìn về phía Thiên Hạo thế, chẳng lẽ…?? Không thể nào, anh đúng là nhạy cảm quá rồi!!
- À, được, em… đồng ý với anh, Lạc Lạc nè, em lên lớp trước đi, chị còn vài tài liệu cần xử lí, chị lên phòng hội phó đây…_ Quay qua nói với Gia Lạc, nhưng sống mũi cay xè, cô mà ở đây, sẽ khóc mất, rồi lại quay qua Quân cười thật tươi, cùng cái nháy mắt tinh nghịch…_ Tạm biệt, mai gặp nhé….
22 Hạc Di dường như cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chầm chầm vào mình, cô bất giác quay đầu qua, lại chạm ngay vào ánh mắt sắc bén của anh, bất giác, cô lại cảm thấy như mình đang làm việc có lỗi, đang ngoại tình vậy, thật không hiểu nổi mà…
- Tiểu Di, chúng ta cùng khiêu vũ ha??_ Quân nắm lấy tay Di, nở nụ cười như hoa nở…
- A, được…_ Di luống cuống quay đầu lại, vui vẻ cười với Quân…
Cả hai cùng tham gia vào khiêu vũ, khúc dạo đầu nhè nhẹ nhưng lại trong lãng mạn vô cùng, Quân và Di cứ đung đưa theo điệu nhảy lại thu hút được rất nhiều ánh mắt mà đa số là dồn vào Hạc Di…
- Em là tâm điểm hôm nay đấy…_ Quân dịu dàng nói, bước chân đung đưa lịch lãm…
- Không biết đâu!! Em lựa chiếc đầm đơn giản nhất rồi, hơn nữa, em cũng chỉ trang điểm nhẹ…_ Di cúi đầu, nếu biết hôm nay cô đã không trang điểm rồi….
23 - Tiểu Di, tiểu Di, em có sao không…??_ Quân lo lắng vỗ vỗ nhẹ vào mặt Di, định cuối xuống làm hô hấp nhân tạo thì lại có một người nhanh hơn. . .
Thiên Hạo cuối xuống, khuôn mặt lo lắng cùng bạc môi khẽ làm hô hấp nhân tạo.
24 Hôm nay là ngày đi cắm trại, mọi người đều vô cùng háo hức, những buổi cắm trại lớp như thế này quả thật rất hiếm với trường Blue Time, nên ai cũng hào hứng, chuẩn bị rất nhiều thứ cho chuyến đi…
- Tiểu Di, đến đây, tớ có dành chỗ cho cậu đấy…_ Thiên Ân ngoắc tay gọi Di, tay kia vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, cười tươi…
- Tiểu Ân, xin lỗi, tớ đến hơi trễ…_ Ngồi vào chỗ, Di quay đầu cười với Thiên Ân…
Do tới tận ba lớp nên phải đi ba xe lớn, mỗi lớp một xe, nên họ không đi cùng nhau…
- Tiểu Di, tớ có đem điểm tâm này, là do đầu bếp nhà tớ làm, ngon lắm nga, cậu ăn sáng chưa?? Ăn cùng tớ nào…_ Thiên Ân lôi từ balo ra hai hộp thức ăn được đống hộp tỉ mỉ, cười tươi nhìn Hạc Di…
- A, đồ ăn miễn phí tớ không ngại đâu, hì hì…_ Hạc Di lè lưỡi, cười tinh nghịch nhìn Thiên Ân…
Thiên Ân cười tươi nhìn Di, cô cảm thấy thật buồn, nếu như năm đó cô không bước vào hắc đạo, không làm hộ vệ cho anh hai, thì cô cũng sẽ giống như những cô gái khác, được sống vui vẻ cùng với bạn thân của mình rồi…
Rất nhanh đã đến chỗ cắm trại, nơi đây là một khu rừng có chủ nhưng đã được trường thuê để làm địa điểm cắm trại, có một khoảng đất trống lớn thích hợp làm chỗ dựng lều, hơn nữa, nơi đây còn có bờ sông, lại trồng rất nhiều loại cây ăn quả, một chỗ lí tưởng để cắm trại…
- Wow, thích thật…_ Di nhìn xung quanh, nói một câu cảm thán…
- Thật thanh bình, dựng một khu sinh thái ở đây, đảm bảo hút rất nhiều khách du lịch…_ Thiên Ân vuốt vuốt cằm, gật gật đầu nhìn xung quanh….
25 Hái trái cây về đã sắp tối, năm người đều làm nhiệm vụ của mình tốt vô cùng, Thiên Ân cùng Gia Lạc câu được khá nhiều cá, lều cũng đã dựng, hơn hết, trái cây đều rất tươi ngon, họ nhìn nhau cười vì thành quả của mình…
- Nhóm lửa đi, hôm nay phải ăn thật ngon, lâu lâu mới có cơ hội cả nhóm đi cắm trại như thế này…_ Thiên Ân hăng hái, khóe miệng nhếch lên vui vẻ vô cùng, đây cũng là một trong số ít lần vui vẻ của Ân…
- Được rồi, để nhiệm vụ cao cả này cho anh…_ Quân nháy mắt, ra dáng một nhóm trưởng, rồi lại đắc ý nhìn Hạo…
Thiên Hạo nhếch môi khinh bỉ, con người này, có thể cười đến toe toét chỉ vì một thắng lợi nhỏ, dường như anh ta cho rằng anh không biết nhóm lửa đây mà…
- Cao cả?? Em thấy nó rất nhỏ nhặt mả…_ Gia Lạc dở khóc dở cười, đùa sao?? Nhóm tí lửa ấy, ngay cả anh cũng làm được…
- Nhóm đi, hội trưởng…_ Nhưng, có một người lại khác, Di nhìn Quân với ánh mắt hâm mộ, hơn nữa còn lóng lánh mong chờ…
Hạo thật hết có gì để nói, anh tức đến mức muốn hộc máu đây.
26 - Các người, buông cô ấy ra…_ Thiên Hạo chạy đến, quỷ dị lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xiên qua đám người kia…
Xung cảnh quanh anh vô cùng hỗn độn, có 3 thằng đang gục dưới đất bất tỉnh, trông vô cùng thảm hại, mấy tên còn lại bao quanh cô gái nhỏ bé đang ngất xỉu kia, dường như muốn làm hại cô…
- Đó… đó là Devil…_ Một thằng mặt tái nhợt lắp bắp, rồi quỳ rạp xuống, xem người trước mặt như thánh thần, hay đúng hơn là thần chết…
Bọn còn lại tái mặt, rồi cũng quỳ xuống, mồ hôi nhễ nhãi, nhưng lại không dám phát ra tiếng động, cuối cùng, một thằng cả gan lên tiếng phá đi khung cảnh quỷ dị…
- Xin … xin lỗi King, không biết… đây là địa bàn của anh, tụi em… tụi em sẽ đi ngay…_ Nói rồi, liếc mắt nhìn mấy thằng còn lại, cả đám thống nhất đứng dậy khiêng Di đi…
Thiên Hạo vẫn không lên tiếng, chỉ là khóe môi nhếch lên quỷ dị, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay đang chạm vào tay của Di, tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh lạ thường, nhưng trong lòng anh lại lửa dâng cuồn cuộn, cô gái ngốc này, nếu anh không đi theo, hậu quả sẽ thế nào đây…
- Buông ra!_ Lạnh lẽo thốt lên hai chữ, lời nói không có nhiệt độ nào, như quỷ Satan đội lốt người, cũng như quỷ dữ đang đến để đòi mạng…
- Dạ.
27 Sáng sớm, vẫn như thường lệ, Hạc Di cùng Gia Lạc đến trường, hôm nay, trường học có một bầu không khí lạ hơn thường ngày, trên bảng tin đều đăng rầm rộ việc chuyển trường của Sa Sa, Blue Time lại được thiết lập lại dưới sự thống trị của Sa Sa.
28 Buổi tối, ở một góc phố khá ít người qua lại, có một cô gái, hết nhìn đông lại nhìn tây, dáng vẻ lấm lét…
Hạc Di khẽ nuốt nước bọt, khuôn mặt mồ hôi nhể nhãi, khó khăn lắm cô mới có thể thoát được cái trận đồ bát quái kia trốn khỏi nhà, uầy, thật ra đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, cô đã trốn ra rất nhiều lần rồi…
Cô muốn đến căn cứ bí mật của mình, là nơi của riêng cô, kể cả em trai cô cũng chẳng biết, đây là lúc còn nhỏ đi chơi vô tình phát hiện được, một xưởng bỏ hoang lâu năm nhưng lại có cảm giác an toàn, chẳng hiểu vì sao, nên cô đem hết những thứ yêu thích bị cha mẹ cấm đều bỏ vào đây, khi nào buồn chán lại đến, chính xác là hôm nay cô rất buồn chán…
Cô nhẹ thở phào, vui vẻ bước thẳng về phía trước, con đường vào xưởng có một cái hẻm nhỏ, mặc dù đi nhiều lần nhưng cô vẫn thấy sợ, may mà ở đây không có người, cô không sợ ma thật chỉ sợ ma “giả” thôi…
- A…_ Di hét lên, ngã khụy xuống đất, có cái gì đó cản đường cô thì phải, đã buồn rồi còn xui xẻo, định đứng lên mắng cái “vật thể” bất động ấy, thì cô phát hiện, tay mình nhơn nhớt thì phải…
Di tái mặt, run rẩy đưa tay ra ngoài ánh đèn đường, một màu đỏ tươi chói mắt hiện lên khiến cô trợn mắt, dù xem nhiều phim “máu tanh” rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy máu, hít sâu một hơi…
- Aa… ưm…?_ Định hét lên thì một bàn tay che kính miệng cô lại, cô có thể cảm thấy nhiệt độ và mềm mại từ bàn tay ấy, điều ấy khiến cô càng sợ hơn, cô gặp phải xã hội đen a, thật….
29 - Tôi không có tên…_ Anh tựa vào sofa, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ, nhắm mắt thư thái như đó là một chuyện rất ư là bình thản…
Di trợn mắt, cứ như đang gặp người ngoài hành tinh, à không, người ngoài hành tinh cũng có tên đó…
- Anh… không phải vừa từ núi xuống chứ?? Lâu nay sống với khỉ à?_ Di khẽ hắng giọng, nghi hoặc quét nhìn…
Đôi mắt tím than liếc nhìn Di, rõ ràng chỉ nhìn nhưng lại khiến cô rợn tóc gáy, ầy, quả nhiên là đại ca xã hội đen nha, ngay cả ánh mắt cũng oai phong như vậy, Di không nhịn được mà hâm mộ…
- Không phải, trong thế giới tôi sống, vốn dĩ không cần tên, hơn nữa, không ai xứng đặt tên cho tôi cả…_ Giọng nói trầm ấm lại vang lên, mang theo lãnh khí mà khàn khàn, khóe miệng như có như không mà nhếch lên, tư thế kiêu ngạo kia, như không ai có thể khuất phục được…
Hạc Di sững sờ nhìn anh, đôi mắt hổ phách đỏ khẽ lay động, có lẽ… cô thật sự rất thông cảm cho anh, một người không hề có tuổi thơ…
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy!!_ Hắn khẽ lườm cô, nếu là một người bình thường nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, có lẽ, đã không còn nguyên vẹn mà ngồi ngẩn ngơ ở đây rồi, chỉ là cô…
- Ha, thế nếu một người địa vị cao hơn anh thì sao?? Chẳng lẽ lại gọi anh là “Lão đại”??_ Di chống tay lên cằm, đôi mắt mở to tò mò nhìn anh…
- Nếu đã thế, thì phải phấn đấu, để có thể trở thành kẻ mạnh nhất…_ Hắn mím môi, khẽ hạ mí mắt…
Đúng vậy, trong thế giới sát thủ, tổ chức của hắn là tổ chức lớn mạnh nhất, dù là hắc đạo, nhưng họ vẫn phân chia ranh giới giữa sát thủ và bang nhóm, nếu Devil là bá chủ buôn vũ khí thì anh chính là vương giả sát thủ…
- Không được, vậy tôi phải xưng hô với anh là gì?? Dù sao cũng là ân nhân của anh nha, không lẽ cứ kêu “này, này”…_ Di nhăn mặt, khinh thường liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại hỏi…_ Đừng nói tôi phải gọi mật danh của anh nhá…
Hắn kinh ngạc nhìn cô, rồi nhếch môi cười nhẹ, hắn từng nghĩ, không ai có quyền đặt tên cho hắn cả, hắn sống trong bóng tối, không họ tên, không quốc tịch, nhà cửa thì đầy rẫy, nhưng chẳng cái nào là đứng tên hắn cả, thật buồn cười…
- Anh là con lai, đúng chứ??
- Đúng vậy, là “Hàn_ Nhật”, nhưng tôi lại được một người Việt nhận nuôi…_ Anh trầm tĩnh nói, chậm rãi đứng dậy…
- Sao anh biết anh lai Hàn Nhật thế?? Ê khoan, định đi đâu thế??_ Di vuốt mặt ngẫm nghĩ thì bỗng thấy hắn gượng dậy đứng lên, không quan tâm lắm mà bước ra ngoài…
- Đương nhiên là phải đi, bọn chúng đi rồi, nhưng ở cùng tôi lâu cô sẽ gặp nguy hiểm…_ Vừa đi vừa nói, bước đi tuy hơi chậm chạp nhưng vô cùng vững vàng…
- Đừng lo, anh cứ ở đây nghĩ ngơi đi, sắp đến giờ tôi phải về rồi, hơn nữa chỗ này rất an toàn, tỉ lệ tìm ra nơi này là 1/10000, trừ tôi ra, cho dù anh đã vào rồi nếu không có tôi, anh cũng sẽ không tìm được nơi này…_ Di tủm tỉm cười, ánh mắt nhìn hắn mang theo tia đắc ý, sau đó đứng dậy…_ 3h khuya rồi, tôi cần phải về nhà, nếu không sẽ bị phát hiện mất, anh cần gì không, sáng mai tôi sẽ mang đến cho anh…
- Tôi cần một bộ quần áo màu tối và … một cái điện thoại…_ Hắn nhướng mày, một tiểu thư như cô, hẳn là yêu cầu này không quá đáng chứ??
- Ok…_ Nói xong, cô chạy nhanh ra ngoài, dừng ở cửa, cô nhớ ra một việc, quay đầu lại, nở nụ cười nói…_ Tôi nghĩ ra rồi, gọi anh là… Won nhé, thật ra thì anh vốn dĩ không phải người Việt, nên không nhất thiết phải đặt tên tiếng Việt…
Không đợi hắn kịp thời tiêu hóa cái tên, bóng dáng Di đã mất hút, anh bỗng dưng mỉm cười, ánh mắt khẽ nhắm lại, tựa vào ghế sofa…
Won??
Tại sao lại là Won? Nghe cái tên thật ẻo lả, nó chẳng phù hợp chút nào với thân phận thiếu chủ tổ chức như anh, nhưng mà, tạm chấp nhận vậy, dù sao, anh cũng đáng thương đến nổi chẳng có nổi một cái tên ngoài mật danh…
Ngẫm đến dáng vẻ xoay đầu lại, trên khuôn mặt là nụ cười vô ưu trong sáng, cả thế giới giây phút ấy như ngừng lại, chỉ còn lại nụ cười của cô ấy luôn tỏa sáng.
Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 80