61 -Cậu…vừa nói gì?-Nói gì là nói gì chứ? – nó vẫn cứ thế mà quát. -Nói lại đi mà! – hắn chạy nhanh lại đứng đối diện nó. -Nói cái gì chứ?-Câu cậu vừa nói.
62 1 tháng sau…Vừa trải qua kì thi HKI, hôm nay đã có kết quả. -Nè! Coi đi! – Tài chìa phiếu điểm của Nhi ra trước mặt nó. Nhi, Hoa và Linh hết sức sửng sốt khi nhìn vào tờ giấy đó:-2.
63 9h tối…-Về rồi à? – Nhi đang mở khóa cửa cũng là lúc Tài bước ra. -Ừm…mà…gì thế? – nó nhìn chăm chăm vào cái dĩa lạ lạ thơm thơm trên tay hắn. -Vì bé Hy hôm nay đi học về trễ cậu lại phải ăn mì gói nữa nên tôi nấu cho cậu luôn đấy.
64 -Cậu…chia tay thằng đó và quen với tôi!-Gì…gì chứ? – nó dường như không thể tin vào tai mình. ” có lẽ chỉ lầ giỡn thôi” nó tự nhủ như thế – đừng giỡn nữa, chả vui tẹo nào!-Không giỡn đâu! – ánh mắt lạnh lùng hòa vào khuôn mặt nghiêm túc của hắn khiến nó bàng hoàng.
65 Ngày hôm sau, ở canteen không thấy Nhi đâu, Minh bèn hỏi:-Nhi đâu?Tài nhún vai:-Ai biết, hồi tiết 2 đã chuồn đâu mất tiêu rồi. -Y tế có không?-Tự kiếm đi!Rồi Minh đứng phắt dậy, đi thẳng tới phòng y tế nhưng không thấy nó, quay lại lớp, cũng không có, hắn gọi điện, nó không bắt máy, gọi nhiều lần, cũng như thế.
66 Nó thẫn thờ bước xuống từng bậc thang sau khi nuốt gọn hết từng giọt nước mắt vào trong. Bỗng chợt nó khựng lại, suy nghĩ trong 3s rồi chợt đổi sắc mặt cương quyết, nó thổi ngược lên cái mái:-Không được, không thể để mọi chuyện như vậy được…Nói rồi nó quay phắt 180 độ và phi thẳng lên sân thượng.
67 Dưới phòng y tế, cả 2 im lặng. Nhi dán từng miếng băng keo cá nhân lên những vết trầy của Phong. Phong chỉ nhìn nó và cười nãy giờ không thôi. Sau khi dán xong miếng cuối cùng nó mới ngước lên nhìn hắn, dè dặn:-Cậu…sẽ không nói chuyện này cho ai biết chứ?Nụ cười trên gương mặt hắn tắt ngấm thay vào đó là sự thất vọng, hắn quay sang hướng khác:-Chuyện gì?-Thì chuyện Minh đánh cậu ý, cậu sẽ không nói cho ai chứ, nếu cậu mà nói ra thì Minh tiêu mất…Phong im lặng, Nhi tiếp:-Bởi vậy cậu đừng….
68 Như mọi ngày, 8h30 nó tan việc làm thêm, tội nghiệp mấy khách hàng hôm nay tới quán kêu món náy món nọ rắc rối bị nó chử. i cho té khói, cũng may là bà quản lí không biết chứ nếu niết thì chức nhân viên quèn của nó cũng đi tong.
69 Sau những ngày tháng nỗ lực đèn sách, cuối cùng chúng nó cũng nhẹ nhõm sau khi kì thi đại học vừa xong. Thi xong ngày đầu tiên, cho tụi nó ngồi tự kỉ ở không gian riêng suy nghĩ vền những gì mình đã làm trong bài thi, những sai sót, thừa thiếu có khi còn khiến chúng vò đầu bứt tai, ngồi rũ rượi trong phòng cả ngày chẳng thèm ló mặt ra ngoài.
70 Thấy không có động tĩnh gì, nó mở cửa bước vào. Minh nằm ngủ ngon trên giường, cứ y như con mèo con. Nó mỉm cười rồi lôi điện thoại ra, chụp cái “tách” sau khi đã chọn được tư thế đẹp nhất.
71 -A lô? – nó bắt máy với 1 tâm trạng tồi tệ nhất. +Nghe bé Hy nói cậu xin được việc rồi hả? – giọng Phong bên kia đầu dây. -Ừm. +Việc gì thế?-Osin. +CÁI GÌ? – phía bên kia giọng Phong hét như muốn banh nhà làm xém nữa là cái màng nhĩ của nó cũng đi Tây Thiên thỉnh kinh với thầy trò Đường Tăng luôn.
72 -Xin lỗi! – hắn nhỏ giọng bên tai nó. Nó đứng yên lặng. -Tại tôi sợ…. -hắn tiếp – tôi sợ cậu vẫn còn tình cãm với thằng đó!Lời nói đó, thật chân thành khiến tim nó như muốn dao động, trong thoáng chốc khuôn mặt nó trở nên buồn thẫm nét khổ sở….
73 Tối…Nó lê bước nặng nhọc dọc con phố, nó nói với Phong hôm nay nó muốn ở 1 mình. Đang mải mê “ngắm” những viên gạch sạch sẽ của vỉa hè, nó chợt khựng lại vì có 1 giọng nói cất lên:-Người yêu đâu mà cô em lang thang 1 mình thế này?Nó ngước lên, trước mặt nó là 1 đám con trai khoảng 6 đứa đứng chặn đường nó, lạ hoắc.
74 -Cậu vừa nói gì?Phong siết mạnh tay nó hơn, cơn giận lấn át toàn thân, chẳng cần biết hồi đó đã hứa gì với cô Vân (tg cũng k nhớ nữa màk) nhưng chỉ cần giữ được nó, hắn sẽ làm tất cả:-Cậu nghĩ tai nạn của ba mẹ cậu đơn giản chỉ là tai nạn thôi à?Đôi lông mày nó xô lại vào nhau hiện rõ sự khó hiểu:-Ý cậu là sao?-Cô Vân… – hắn lưỡng lự, không biết có nên nói hay không, nếu biết được sự thật này, có lẽ nó sẽ rất shock, nhưng lúc này hắn đã có quyết định rồi, có thể…hắn sẽ không hối hận với chuyện này và cũng chẳng cần biết hậu quả sau này sẽ ra sao – …là thủ phạm đứng sau cái chết của ba mẹ cậu,Ầm…Tai nó lùng bùng, cái gì cơ? Nó vừa nghe cái gì?Tuy hơi bàng hoàng nhưng nó cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh, mạnh bạo rút tay mình khỏi bàn tay của hắn:-Cậu đừng có mà nói nhảm!-Đó là sự thật…vì ba Minh yêu mẹ cậu nên cô Vân đã cố tình sai người giết mẹ cậu nhưng lúc đó trên xe có cả ba cậu nên người đó đã giết luôn…Hắn đang cố diễn giải cái sự thật khó tin đó cho nó nghe, tuy nãy giờ vẫn đứng đay nghe không sót 1 chữ nào nhưng nó chẳng có vẻ gì là tin cả.
75 -Cái gì? – Minh hơi khựng người. -Tôi nói cậu…mẹ cậu…cả gia đình cậu – nước mắt đã ngưng rơi hẳn, nó cố tỏ ra rằng mình là người cứng cỏi – đều kinh tởm!Minh không thể nào hiểu được câu nói đó là như thế nào, hắn chỉ biết đứng chết trân 1 chỗ, bắt đầu thấy khó chịu nơi lồng ngực.
76 Bầu trời bên ngoài còn vương vấn một chút ánh nắng ban chiều, gió nhẹ nhàng lả lướt như dáng các nữ sinh thướt tha tà áo dài trắng. Tại shop thời trang Beauty…- Không phải cắt như thế! – Giọng của một tên con trai nghe có vẻ hoảng hốt.
77 Nhìn thấy nó, Rym vội đi tới, hỏi:- Táo bón hay sao mà lâu thế?- Ừ! – Nó đáp cho qua chuyện chứ thật ra nãy giờ nó ngồi lì trong đó chả làm gì cả. - Trễ rồi, anh đưa em về nha!- Sao cũng được!Trên đường…Hai đứa đang lết bộ.
78 - Nhi à…. . – tiếng gọi như rên rỉ của 1 người say. Đôi chân nó dừng bước, nụ cười tắt dần…-Đừng… bỏ tôi… – tiếng nấc khẽ vang lên, Minh vẫn nằm đấy, đôi mắt vẫn nhắm ghiền.
79 Khanh chợt nhíu mày, quay lại phía cái tủ ở sau. Không lẽ có ma?Không thể nào mà tự nhiên phía bên trong cánh cửa tủ kia lại phát ra tiếng nhạc được. Nhi giật bắn người khi nghe tiếng nhạc chuông điện thoại của mình, vội vàng tắt đi, thầm nguyền rủa sao con bé Hy lại gọi ngay vào lúc này.
80 Nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra, 1 người con trai dần hiện ra rõ rệt sau cánh cửa. Nhi há hốc miệng, thiếu điều chưa rớt xuống sàn. Lần này thì dù trời có muốn thương cũng chẳng thương nổi.