21 Ta ngồi vào xe, quay sang hỏi hắn: “Ngươi đợi ta từ chiều tới giờ à?”
“Ừ. ” Sau đó hắn quay lại bảo ta: “Không cần nói cám ơn. ”
Ta xấu hổ cười cười.
22 Rõ ràng An Viễn kinh ngạc, sau đó hắn có hơi chút mất tự nhiên, ta cười cười bảo: “Sao vậy, không tin ta à?”
Hắn đút tay phải vào túi quần, lại rút ra rồi đáp: “Không phải.
23 Ta nhìn An Viễn, phản ứng đầu tiên nảy lên trong đầu là…
Ở chung.
Ta cũng buột miệng hỏi: “Ở chung sao?”
Hắn gật đầu.
Ta đáp: “Ừ. ”
Hắn nói: “Ta sẽ phụ với ngươi tiền cơm lẫn tiền nhà.
24 Qua thứ hai đi làm đúng là có chút phiền phức thật.
An Viễn đậu xe ở gara của khu nhà cao cấp. Hắn phải loanh quanh đi trước lấy xe, sau đó mới đi công ty được.
25 Sau lần gặp Dương Giản, đến thứ sáu cái bang hội ăn chơi kia hình như đều tự nhấn nút, chủ động liên lạc với ta.
Bọn họ nói, đá đẹp lắm đá đẹp lắm.
26 Ta vốn nghĩ An Viễn sẽ ở lại với anh trai của mình nhiều một chốc, nhưng bữa tiệc vừa kết thúc hắn liền xách cổ ta lôi về nhà, mở cửa ra trực tiếp ném ta lên giường luôn.
27 Cuộc sống vẫn bình thản trôi đi, có đôi khi An Viễn quay về thăm cha mẹ, ta cũng sẽ ghé về nhà.
Mỗi lần về mẹ đều nhìn ta khinh bỉ: “Ngươi đó, ngay cả một nam nhân cũng tìm không được.
28 Có một tin tốt.
Ta thăng chức rồi, từ trợ lý hành chính lên làm trưởng phòng, nghĩa là từ chạy vặt bình thường lên làm thủ trưởng chạy vặt.
Căn bản là không ai ganh tị với ta, vì cái chức này luôn để làm gương tốt cho binh sĩ mà.