Chuyện Tình Một Đêm Chương 70
Chương trước: Chương 69
Chi Xuyên
Chuyện Tình Một Đêm
Nguyễn Lệ Chi tổng hợp - biên dịch
Câu Chuyện Thứ Mười Bảy
Cô Đơn Là Lý Do Buông Thả?
Phạm Tiểu Hạ, 29 tuổi, tài vụ công ty
Dù muộn tới đâu, kể cả tới hơn ba giờ sáng, Tiểu Hạ vẫn kiên trì quay về nhà. Đó là nguyên tắc của cô, tuy cô lựa chọn phản bội ông chồng . Cô vẫn khẽ rút chìa khóa nhà, cẩn thận mở chìa, nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh, tẩy trang, mặc chiếc váy ngủ trắng, lau giọt lệ nơi khóe mắt, rồi đẩy cửa buồng ngủ, ôm lấy người chồng đã ngủ say, thì thầm: “Vợ của anh đã về".
Phạm Tiểu Hạ là bạn chat của tôi. Tôi chưa từng gặp cô cũng chưa từng nghe giọng nói của cô. Không thể tưởng tượng được cô là dạng phụ nữ thế nào. Lúc trò chuyện trên mạng, cô kể cho tôi một số chuyện đã trải qua. Nhưng khi tôi mời phỏng vấn, cô từ chối, nói rằng không thể gặp một người lạ như tôi. Rồi cô gửi tới một lá thư dài, trong đó kể về câu chuyện của cô. Để tôi hiểu rõ hơn về cô, trong thư còn gửi kèm một tấm hình. Đó là một phụ nữ xinh đẹp, phải nói chính xác rằng đó là một phụ nữ xinh đẹp nhưng u buồn. Trong hình, cô mặc một chiếc váy đỏ, ôm một đồ chơi lớn đứng cười vui vẻ. Cô kể rằng đó là tấm hình chồng cô chụp năm cô 25 tuổi. Năm đó cô vừa lấy chồng và những tưởng mình mãi mãi vui sướng.
Lấy một người đàn ông tốt
Tôi quen chồng tôi năm 24 tuổi: Bề ngoài của anh rất thanh tú, dáng cao gầy nhưng vẫn rất đàn ông. Anh hơn tôi ba tuổi, lúc đó đang làm việc tại Bộ Thương Mại. Bố anh là một quan chức trong chính phủ, mẹ anh là giám đốc một công ty.
Hoàn cảnh gia đình tôi cũng không êm đẹp lắm. Sau khi trượt đại học, tôi vào làm việc ột công ty tư nhân và quen anh trong một bữa tiệc do đoàn thể tổ chức. Anh bị nhan sắc của tôi đánh gục. Đó là thứ duy nhất tôi cảm thấy được an ủi. Anh rất táo bạo, cũng rất điên rồ, cứ tán tỉnh tôi mãi. Trước mặt mọi người, tôi rất khó xử. Nhưng anh cũng thỏa mãn được thói hư danh, thích được chú ý của tôi. Tôi không ghét anh, thậm chí còn hơi thích thích. Có cảm giác anh chính là tổ ấm mà tôi từng muốn quay về. Nhưng lúc đó, tôi không hiểu tí gì về anh và hoàn cảnh gia đình anh.
Còn nhớ lúc anh tiễn tôi về, anh từng hỏi tôi có tin vào tình yêu sét đánh không. Tôi đáp không. Anh kêu, em nói dối, vì chỉ nhìn ánh mắt đã biết em có thích tôi. Nghe anh khẳng định như vậy, tôi chỉ biết cười trừ, cảm giác mặt mình rất đỏ.
Sau đó, bạn bè mách với tôi rằng bố anh rất có quyền lực, hoàn cảnh gia đình rất xuất sắc. Hơn nữa, anh lại là con một trong nhà. Thoạt đầu, tôi không nghĩ nhiều. Nhưng sau này, tính ích kỷ và ham danh vọng của tôi lại mách bảo, tôi cần phải trở thành một thành viên chính thức trong gia đình anh. Không lâu sau, tôi bắt đầu yêu. Tuy thói hư danh vẫn trốn sâu trong lòng tôi nhưng tôi tin rằng, tôi rất yêu anh. Lúc đó tôi cũng tin anh sẽ là chỗ dựa duy nhất cho cả cuộc đời tôi. Nửa năm sau, tình yêu ngọt ngào và lãng mạn đã được thay thế bằng đám cưới lộng lẫy. Tôi 25 tuổi trở thành vợ người.
Cuộc sống sau hôn nhân rất ngọt ngào. Bố mẹ chồng đối với tôi rất tốt. Tôi cũng ra sức làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ. Tất cả mọi việc nội trợ và những việc vặt vãnh, tôi đều đảm nhận. Dù vất vả nhưng tôi thấy rất hạnh phúc. Hàng xóm láng giềng đều ngợi khen tôi, nào là xinh đẹp nhưng giỏi giang, chăm chỉ, đều nói anh có phúc phận. Bố mẹ anh rất mừng, anh cũng rất tự hào.
Sau nửa năm lấy nhau, tôi vào làm việc trong một công ty danh tiếng, tất nhiên dưới sự hậu thuẫn của bố chồng. Lúc mặc quần áo đồng phục đi làm, tôi vui mừng chỉ muốn nhảy cẫng lên. Anh nhìn tôi say mê: Không ngờ, em mặc đồng phục rất hợp, cực kỳ đẹp.
Tôi thích ân ái với chồng. Đối với tôi, tuy ham muốn không mãnh liệt lắm nhưng mỗi lần được anh vuốt ve, tôi lại không kìm nổi ham muốn. Anh cũng rất tham lam, rất điên cuồng. Bất kể thời gian chúng tôi làm dài hay ngắn, tôi đều dễ dạt tới đỉnh cao.
Chúng tôi từng nói đến chuyện có con. Anh nghĩ cứ thuận theo tự nhiên, không cần khống chế. Nếu em có thai thì đẻ. Tôi hỏi anh thích con trai hay con gái. Anh nói, dù trai hay gái cũng là con chúng ta. Tuy anh nói vậy, tôi vẫn chưa yên tâm. Có lẽ tôi vẫn hơi nhà quê vẫn rất muốn sinh cho anh một đứa con trai. Vì anh cũng là con một. Tất nhiên bố mẹ anh chưa nhắc đến vấn đề này. Tôi biết, những chuyện như vậy rất khó nói. Rồi tôi có thai. Đến tháng thứ 10, anh rất chịu khó dẫn tôi đi dạo mỗi chiều. Tôi ưỡn bụng đi đi lại lại trên đường, nom anh rất tự hào. Anh thường giúp tôi lên giường hoặc nằm trên ghế bành, vuốt ve cái bụng căng cứng, áp tai lên đó nghe tiếng con thở.
Mùa đông sắp tới, tiếng gió rít thê lương kéo theo cả cát bụi vàng. Đứa con của chúng tôi ra đời ngay trong trận hoa tuyết đầu mùa khiêu vũ cùng gió bụi. Đó là một đứa con gái. Năm đó tôi 26 tuổi. Trong tưởng tượng đẹp đẽ của tôi, cuộc hôn nhân tươi trẻ đó sẽ hạnh phúc và ngọt ngào hơn vì sự xuất hiện của đứa con. Đương nhiên gia đình sẽ được củng cố hơn. Tôi biết anh rất yêu tôi, cũng như tôi rất yêu anh, sâu đậm và mãi mãi.
Trải qua thời kỳ đầu lãng mạn, hôn nhân bị bào mòn theo thời gian và vô số những điều vụn vặt, đi lệch vào một dạng tình cảm không tên. Tôi đã bắt đầu lo lắng và suy nghĩ, nhưng đứa con như một vật ủy thác và gửi gắm vào tôi. Trong nhà, đứa con như một nốt nhạc trong trẻo, cũng là chiếc cầu để tình cảm chúng tôi có chỗ vịn và tiếp nối.
Sau khi con ra đời, cơ thể và sức lực tôi đều dồn lên đứa con, có phần hơi hờ hững với anh. Tôi tin anh hiểu được bởi anh rất yêu con. Đối với tôi, mỗi ngày đi làm, tan làm, mọi thứ vẫn bình thường theo thông lệ. Vì anh bận nên rất nhiều tối, tôi ở nhà một mình. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái gọi là cô độc. Những suy nghĩ lộn xộn luôn đến hành hạ tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, thường giật mình trong ác mộng. Có lần, tôi nói với chồng: Anh có thể làm việc khác được không? Chỉ riêng chuyện lái xe của anh đã khiến em không yên tâm. Anh ôm chặt tôi, cười nói: Ha ha, sợ anh có chuyện sao? Không sao đâu. Anh đã coi bói rồi, sẽ sống tới năm 99 tuổi...
Xem tiếp: Chương 71