41 VSÁNG SỚM HÔM SAU“…Ban Kịch nghệ quan hệ nam nữ lung tung… Uyên ương trong nhà vệ sinh… Uyên ương đùa nước? Công nhiên phá hoại kỷ luật của trường!”“Hả? A Mộc đọc cái gì thế? Mau đưa tớ coi coi!” Tôi giật lấy tờ báo A Mộc đang coi.
42 VIThoát khỏi vòng vây của bọn nữ sinh, tôi và A Mộc vô cùng khó khăn mới đến được văn phòng của Ban Thông tin. “Ngô Nhã Mỹ!” A Mộc mạnh mẽ ghê, đá một cái làm bung cửa của Ban Thông tin, hầm hầm lôi tôi đến trước mắt Nhã Mỹ.
43 VII“Ừ, cái cô bé tên Dương Hạ Chí đó cũng giỏi quá chứ!”Nghe đến ba từ Dương Hạ Chí, tôi vội gục đầu nấp sau ly kem A Mộc, sợ bị người ta phát hiện! Cũng kỳ lạ thật, việc gì mình phải sợ chứ?Nhìn lại, tôi thấy A Mộc đang tỏ ra vô cùng thích thú, thò cái cổ ra dài thườn thượt, như muốn thò đến trước miệng người ta không bằng.
44 VIIIĐến ngày hôm sau, chuyện tồi tệ đã xảy ra. Chỉ có một buổi sáng thôi mà đã có khoảng gần một trăm người đến Ban Kịch nghệ để trả lại vé. Hơn nữa, những người hâm mộ còn nói rằng nếu Dương Hạ Chí tôi còn ở trong Ban Kịch nghệ thì sẽ mãi mãi không đi xem Ban Kịch nghệ biểu diễn nữa.
45 IXĐẾN NGÀY THỨ SÁUHôm nay, tiếng chuông tan học vừa reo, tôi và A Mộc lập tức bỏ hết tập vở vào cặp, chạy một hơi đến trạm xe buýt. Thất chiếc xe buýt số 11 chầm chậm chạy đến, chúng tôi kích động ôm nhau nhảy cẫng lên.
46 XBuổi biểu diễn còn nữa tiếng nữa mới chính thức bắt đầu mà người ta đã ùn ùn kéo vào trong rồi. Nhà hát kịch thành phố có đến hơn một trăm năm lịch sử, nghe nói, vào thế kỷ trước đây là nơi giải trí tiêu khiển của vương công quý tộc.
47 XIHai chúng tôi chạy một hơi đến phòng giải lao phía sau sân khấu. Chết thật. . . Chuyện gì thế này? Phía sau sân khấu lúc này đang rất bát nháo, ai cũng có vẻ lo lắng, mặt mày nhăn nhó.
48 XIIBuổi biểu diễn cũng chính thức bắt đầu. Trong tràng pháo tay cổ vũ nhiệt liệt của mọi người, bức màn trên sân khấu cuối cùng cũng được kéo lên. . .
49 MÀN 9BẮC CỰC QUANG XOAY CHUYỂNThế giới xoay quanh ngón tay bạn,Nhấp nháy…INGÀY HÔM SAU“Tiểu Chí, mau dậy đi con, xem ai đến kìa!”Mới sáng sớm thứ 7, ai đến tìm tôi thế? Buổi biểu diễn hôm qua khiến tôi mệt rã người, sao chẳng cho người ta ngủ nướng chút nào vậy? Ủa? Không phải là A Mộc chứ? Chẳng lẽ rủ mình đi dạo phố à? Nhưng tôi hiện giờ chẳng có chút tâm trạng nào đi dạo phố cả.
50 II“Anh lớp lớn này, chúng ta đi đâu thế?” Ngồi sau xe đạp của anh Nam Xuyên, tôi lớn tiếng hỏi. “Hôm nay là chủ nhật, đừng có kêu anh lớp lớn nữa được không?”“Hả? không kêu bằng anh lớp lớn? Thế kêu bằng gì?”“Ờ… Em thích kêu bằng gì cũng được!” Anh Nam Xuyên quay đầu lại làm mặt xấu rồi nói tiếp: “Anh Nam Xuyên, anh Nam Xuyên đẹp trai, anh Nam Xuyên siêu cấp đẹp trai… Ha! Tùy em thích thôi à!”Đẹp người thật là hạnh phúc, tự tâng bốc mình cũng chẳng khó khăn chút nào.
51 IIITRÊN ĐƯỜNG VỀ“Anh Nam Xuyên, tối mai em thật sự có thể tham gia vũ hội chúc mừng của Ban Kịch nghệ thật hả? Anh không gạt em chứ?” Ngồi sau xe của anh Nam Xuyên, tôi khó mà che dấu tâm trạng phức tạp vừa vui mừng vừa có chút hoài nghi của mình, tôi không ngừng quấy rầy anh Nam Xuyên đáng yêu.
52 IVAnh Nam Xuyên dẫn tôi vào một cửa hàng thời trang sang trọng. Thực ra, lúc trước tôi cũng có đi ngang qua đây mấy lần, lần nào cũng bị những bộ quần áo xinh đẹp trong tủ kính thu hút mất hồn.
53 VTôi thật sự bái phục anh Nam Xuyên. Tôi bỏ ý định mua đồ rồi, nhưng anh Nam Xuyên vẫn không chịu thua, chọn cho bằng được bộ đồ trong cả ngàn bộ kia.
54 VISao nhanh về nhà quá vậy? Thật là tiếc thật! tôi còn muốn ngồi thêm chút nữa trên xe của anh Nam Xuyên…Trong ánh nắng chiều, nhìn theo bóng anh Nam Xuyên đi xa dần, mặt tôi đỏ lên.
55 VIINGÀY HÔM SAULàm bài tập, chơi game, xem ti vi, làm thủ công. . . Tôi và A Mộc vui vẻ suốt ngày chủ nhật hôm đó, hai đứa cứ chờ đến buổi vũ hội lúc 8 giờ.
56 VIIIOa! Vũ hội thật là đẹp quá! Sàn nhảy thật náo nhiệt, ánh đèn sang trọng, âm nhạc thì lãng mạn quá! Các cô gái ai cũng ăn mặc xinh đẹp, gợi cảm, còn các chàng trai cũng gợi cảm không kém, họ đều đẹp trai “chết người”.
57 IXOa! Lại một trận pháo tay nhiệt liệt nữa, sau đó, toàn bộ đèn trong vũ hội tắt hết. Đột nhiên, một luồng sáng rất đẹp chiếu vào bức màn ngay lối lên xuống sân khấu.
58 XCái… gì? Anh Đa Lâm vừa nói gì? Trong bánh kem? Hai viên đá đó trong bánh kem? Trời ơi… đá quý… trong bánh kem?. . . Chỉ thấy trên gương mặt của anh Nguyên Dạ: “Đồ ngốc!”Mặt anh Nam Xuyên cũng như muốn nói: “Nhất định là không tiêu hóa được!”Mặt anh Đa Lâm: “Cô ấy giành hết phong độ của mình rồi!”Còn gương mặt của A Mộc: “Làm người quản lý của cậu thật là mất mặt! Cái gì cũng làm sai hết, chẳng trách gì thành tích kém thế?” Một âm thanh lùng bùng nổ trong đầu tôi.
59 XINhạc bắt đầu vang lên trong tiếng hoan hô của mọi người. “Đến đây nào, cô bé, em hôm nay mặc bộ đầm này dễ thương lắm đó!” Anh Nam Xuyên nói xong, mỉm cười đưa tay về phía tôi.