21 haizz, phải làm cho 3 nhỏ này tỉnh thôi, không chắc điên mất. Ngay lúc 3 nhỏ đặt tay lên cúc áo thì 3 tên kịp nhào vô giữ lại được cánh tay. “Phù”“Hên quᔓMay vừa kịp lúc”hơ, cái này gọi là tự đưa mình vô tròng.
22 Trong phòng nhiệt độ bỗng tăng vùn vụt, trong khi 3 đứa nó cứ nhoi nhoi như 3 con sâu thì 3 thằng này lại cứng như 3 khúc gỗ mặc cho 3 đứa muốn làm gì thì làm.
23 Sau khi Long đã yên vị cùng Phương trong phòng tắm bỏ mặc một bãi chiến trường ngoài này. -ui da, đừng cắn nữa, mau buông anh ra đi nhok! – Hắn rên rỉ-sao mà răng nhỏ này “sắc bén” vậy? – Tự xuýt xoaLên cỗ máy thời gian của đô – rê – mon, khởi hành quay về thời điểm 2 tên này xỉa xói Long.
24 -Mày tự cứu mình đi thằng kia – Phong và Tự cùng quát2 cậu này đã bị 2 đứa làm cho bầm dập nên mặc kệ sống chết của Long. Vừa may lúc đó, chị Lan vào, trông thấy 2 thằng mà cũng tội nghiệp.
25 Vừa nói xong là 3 người bắt đầu cầm 3 ly rượu lên và uống một ngụm, vị của hỗn hợp này tương đối dễ chịu nên không gây khó dễ cho lắm. Mỗi tên nghĩ ra một cách để cho 3 nhỏ uống, bắt đầu với Phong.
26 Trong 3 cặp đôi Quyên – Phong, Bình – Tự, Phương – Long thì cặp Phương – Long là chưa nồng nàn nhất. Long tuy nóng nảy như thế nhưng cái level tình trường của cậu còn non nớt xa so với 2 thằng bạn thân.
27 Sáng hôm sau, 3 đứa nó tỉnh giấc. Lần đầu trong đời 3 đứa được ngủ trong phòng Suite nên sung sướng. Giường thì rộng, nệm lại chất lượng, êm nữa. Không những thế, phòng rất thoáng, điều hoà chạy êm ru, cạnh mỗi giường đều có một cái bàn, trên mỗi bàn để một lọ hoa nhỏ cắm 1 cành hồng.
28 Sau khi nói chuyện với nhau xong, 3 tên này quay ra thì thấy 3 nhỏ đang trong trạng thái “đơ như cây cơ”-Ủa? Sao thằng…. thằng…. Trung lại…. lại… - Nó há hốc mồm, lắp bắp hỏi, tay thì chỉ chỉ về phía quầy tiếp tân nơi đang có một cặp trai tài gái sắc làm thủ tục check – in-Là…là nó hả? – Bình hấp….
29 -Này anh đẹp trai ơi!!! Em và anh cần nói chuyện riêng, 2 ta kím phòng nào zô nói chuyện riêng được ko? – Nó vừa nói, mắt vừa chớp chớp, tía lia tía lia làm cho anh phục vụ chỉ biết đơ như tượng-Này, ở tầng này còn phòng nào trống không? – Nó quay ngoắt qua hỏi hắnMột người đẹp trai ngời ngời, học giỏi, nhà giàu như hắn đây, mà nó chưa bao giờ gọi hắn một câu “anh đẹp trai”, đang còn so đo, tính đoán “chuẩn”đẹp trai giữa hắn – một giám đốc khách sạn và tên kia – một nhân viên phục vụ.
30 Vừa vào phòng, nó đã sốt sắng nói ra kế hoạch của mình. -Này, mọi người lại đây, lẹ lên lẹ lên!!! Thời gian đã rất khẩn cấp rồi! – Nó nói, lấy tay vẫy vẫy 3 tên còn lại, vì 3 tên này đang ở ngay cửa-Tới rồi đây.
31 Loay hoay một lúc, Phương và Bình mới mò đầu ra. Không thấy nó ra cùng, nên hắn vội hỏi: -Nhỏ Quyên đâu? Sao chỉ có 2 em ra? -Anh này hỏi hay thiệt, thì tất nhiên là….
32 Hét xong, làm chấn động xong, nó cười với 2 con bạn rồi đi qua phòng của Trung. Trông nó rất ra dáng nhân viên phục vụ (đúng là dân trong ngành có khác – hừ, chứ sao), với dáng đi uyển chuyển, đặt dĩa trái cây lên xe đẩy cùng chai rượu vang, nó nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
33 Những tưởng nó đi một phút là về, ai ngờ đã 3 phút trôi qua mà vẫn không thấy nó, 2 con bạn đâm ra lo lắng (Ec, má ơi, đi thám thính mà làm như chạy đi rửa tay, mới có 3 phút – Xẹt!!! – Dạ em im).
34 Hơ, cảnh mà Bình được thấy là nó và thằng Trung đang chơi ô ăn quan bằng hột dưa hấu. Bình thay đổi tư thế, mắt nhìn thẳng vào 2 đứa bạn của mình, hai tay khoanh lại, mặt hầm hầm “sinh khí” nhắm hướng 2 đứa tiến tới.
35 7h tụi nó đã có mặt tại tiền sảnh Furama Resort – Resort 5 sao nổi tiếng nhất tại Đà Nẵng, với sự lãnh đạo của Chủ tịch hội đồng quản trị - Đinh Anh Tú cùng chị gái của Phong – Trịnh Thuỳ Hương – Tổng giám đốc Furama Resort (cô này là vợ của Tú) (Sour đặt cho có tên, mọi người không cần phải nhớ chi ệt).
36 -Tại sao lại phải rắc rối mọi chuyện lên như vậy, rõ ràng chúng ta tới trước cơ mà – Bình thắc mắc với 2 nhỏ bạn-Vì đó là phòng của chúng tôi - Con nhỏ kia lên tiếng-Phòng của cô á? – Phương nhắc lại-Xin lỗi nhưng thưa quý cô, cho tôi hỏi cô có bao giờ trải ga giường, lau nhà vệ sinh, chùi sàn nhà, thay bình hoa, giặt màn, lau kính hay bất kì vật dụng vào căn phòng đó chưa? Nếu chưa thì nín bớt lại đi.
37 Vừa nhìn thấy 5 con nhỏ đứng trước cửa phòng, thì tâm can của mí anh chàng này lộn tùng phèo. Ngoại trừ hắn – Phong ra, thì 4 anh chàng còn lại đều hok muốn cho họ ra biển.
38 Vừa từ Đà Nẵng trở về, tụi nó lại bị guồng xoay học tập cuốn vào nên cũng không còn thời gian đụng mặt với bọn mấy tên này. Người ta thì cứ nói “xa mặt cách lòng”, còn tụi nó thì lại “càng xa càng nhớ”.
39 -Này, con nhỏ kia, cô làm cái gì vậy hả? có biết chiếc váy này đáng giá bao nhiêu không?Thấy ồn ào nên chị Lan vội chạy tới, cả nó và Phương cũng ngưng công việc của mình mà chạy qua xem vì hướng phát ra tiếng ồn ngay chỗ nhỏ Bình đang trực.
40 Nó tiến 1 bước, con “cá” lùi 1 bước, cứ thế con “cá” lùi đụng cái bàn. Nó giờ đây đã vượt tầm kiểm soát của chính bản thân mình. Bình và Phương trông thật sự rất sợ.