21 Sau khi Dư Điền Điền về đến nhà thì chính là ngơ ngẩn bước về phòng của mình nhưng lúc đó cô liền bị Lục Tuệ Mẫn gọi lại. “Mấy ngày nay cậu có chuyện gì thần bí giấu mình?” Lục Tuệ Mẫn lấy tai nghe xuống, không khách khí trừng mắt nhìn cô, sau đó cô nàng nhanh chóng phi ra phòng khách ấn bả vai cô xuống đè cô ngồi lại sofa: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
22 Dư Điền Điền chưa từng gặp kẻ nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy. Cô đứng đó ngỡ ngàng chừng vài giây, dĩ nhiên một chữ cũng không nói được thành lời. Trương Giai Tuệ chậm rãi mở hộp bánh pizza, trông kìa mười ngón tay thon dài được chăm sóc thật tinh xảo.
23 Trên sân thượng, từng cơn gió tạt qua mặt giống như lưỡi dao sắc, hai mắt cũng vì cay không chịu được mà hơi nheo lại. Mái tóc dài của Dư Điền Điền đang tung bay trong gió, mang đến cho người ta một cảm giác thu hút rất mãnh liệt.
24 Nước mắt rõ ràng vẫn còn vương trên mặt, trên lông mi cũng bị ướt nhẹp, nhưng Dư Điền Điền lại cong miệng nở nụ cười, bộ mặt này khỏi nói kỳ cục đến mức nào.
25 Sau khi Dư Điền Điền bước ra khỏi thang máy, trên hành lang đám người túm năm tụm ba đang đứng bàn luận ầm ĩ, sau khi thấy cô đến cả đám liền lập tức im lặng.
26 Chủ nhật là ngày giỗ của ba Lục Tuệ Mẫn. Ba Lục Tuệ Mẫn từng là một tài xế taxi, khi cô nàng đang học năm ba cao trung thì qua đời do một vụ tai nạn giao thông.
27 Cuối cùng Dư Điền Điền cũng không gặp được Trần Thước. Khi cô chạy ra khỏi hội trường đến khoa ngoại thì cũng vừa lúc kết thúc cuộc họp toàn viện đầu tuần, nhưng Trần Thước vẫn đang trong phòng phẫu thuật.
28 Buổi sáng khi Dư Điền Điền tới bệnh viện, cô nghe nói Trương Giai Tuệ đã nộp đơn xin từ chức. Các ý tá túm năm tụm ba ngoài hành lang mải mê bàn luận xôn xao nguyên nhân cô ta từ chức.
29 Từ sau khi hai tay ba Dư bị thương, công việc của Dư Điền Điền mỗi ngày liền trở nên bận rộn hơn hẳn. Ngoại trừ sáng sớm tám giờ đi làm, buổi tối sáu giờ tan tầm, Dư Điền Điền vừa hết giờ làm liền phải chạy về nhà nấu cơm cho ba mẹ.
30 Bữa cơm tối rất vui vẻ, trong cả bữa ba Dư mẹ Dư rất nhiệt tình thêm đồ ăn vào bát cho Trần Thước liên tục. Không tiện từ chối sự hiếu khách của chủ nhà, hơn nữa cũng có thể vì tay nghề bếp núc của Dư Điền Điền rất tốt, tối nay Trần Thước ăn thêm một bát so với bình thường.
31 Dư Điền Điền đã thấy qua rất nhiều mặt trong con người Trần Thước. Anh có thể bình tĩnh tự nhiên làm CPR [1] cho một bà lão hôn mê giữa đường, lại có thể đứng trước mặt mọi người không kiêng nể gì trách mắng kỹ thuật y tá của cô rất tệ, có thể cùng một chú chó lông vàng thoải mái cãi nhau, cũng có thể vì bệnh nhân qua đời mà tâm trạng suy xụp.
32 Dư Điền Điền vùi đầu vào lồng ngực Trần Thước, hai gò má áp vào chiếc áo khoác lông mềm mại tỏa mùi thơm ngào ngạt. Cô khóc đến mức mặt đỏ bừng nên cọ vào áo anh toàn là nước mắt.
33 Ngày hôm sau tới bệnh viện, Trần Thước nhận được nhiệm vụ phải đi công tác, địa điểm là Thượng Hải. Đi công tác vốn chỉ cần ba ngày là đủ rồi, nhưng lúc xin nghỉ anh lại xin nghỉ một hơi dài đến một tuần.
34 Ngày đó Trần Thước đi công tác, sau khi ăn cơm tối xong Dư Điền Điền liền cầm chìa khóa tới “Đăng nhập vào nhà”. Cô gói mình thành một cái bánh chưng, vượt gió lạnh đến cho chó ăn.
35 Vì tối nào cũng gọi điện cho Dư Điền Điền, Trần Thước đã biến thân thành tên cuồng chó đủ tiêu chuẩn. “Dư Điền Điền, Hotdog nhà tôi vẫn khỏe đấy chứ?” “Dư Điền Điền, tối nay em cho Hotdog nhà tôi ăn gì vậy?” “Dư Điền Điền, em bảo Hotdog sủa hai tiếng cho tôi nghe thử đi, tôi muốn biết nó đang còn sống hay không.
36 Dư Điền Điền tưởng tượng, khi cô ôm Hotdog trong căn phòng trống trải này chờ đợi bác sĩ Trần trở về quả là một màn làm người ta cảm động. Thậm chí cô còn thừa dịp siêu thị chưa đóng cửa, mau chóng đi mua một đống nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị chào mừng anh về.
37 Trong bóng tối, bên trong xe có hai người cách nhau rất gần rất gần. Gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt đối phương.
38 Lúc đang ăn sáng, cô nhận được cuộc gọi của Lục Tuệ Mẫn. Thì ra lúc sáng sớm mới dậy cô nàng mới phát hiện cả đêm Dư Điền Điền không về nhà, lập tức sốt sắng.
39 Trần Thước gọi ba ruột mình là Trần tiên sinh, giọng điệu cứng ngắc lạnh lùng, trong ánh mắt còn hàm chứa địch ý mãnh liệt. Trong phút chốc, thái độ đó đã chọc giận Trần Diệu Phàm.
40 Trong phòng tối đen như mực, không có chút tia sáng nào, tấm màn che cửa sổ dày cũng che lấp thứ ánh sáng ít ỏi của bầu trời ngoài kia, vì thế cũng không có cái gọi là ánh sao.