21 Từ trên oto màu đen có một trung niên nhân mặc tây trang khuôn mặt uy nghiêm đi ra, bên ngoài bọn côn đồ nhìn thấy người này trên mặt cũng lộ ra vẻ kính cẩn.
22 Cổ lão thái gia họ Cổ tên Dung, trước giải phóng là một cái tạp dịch trong kỹ viện ở Cao Dương huyện thành, nghe nói sau đó được người đưa tới tỉnh thành, bỗng nhiên được kỳ ngộ, học chút ít công phu, sau đó bắt đầu đi ra bên ngoài xông xáo giang hồ.
23 Cổ lão thái gia không trả lời vấn đề của hắn ngay. Hắn từ từ đứng dậy, thân thể hơi còng ho mạnh mấy tiếng, sau đó đi tới vách tường đem tranh sơn thủy đã bị vô hình chỉ khí xé thành vải rách lấy xuống.
24 Không biết Ngọc Hoàng đại đế có cho là ta hay hay không, bất quá. . . " Cổ lão thái gia cười hắc hắc nói: "Ông trời già cũng không giúp ta. "
"Nàng gọi Lâm Dư Âm, là tiểu thư nhà quan lại, phụ thân là một cái uỷ viên chính phủ quốc dân, sau đó từ quan về quê cũ, không ngờ gia viên cũng chỉ một thoáng bị một cơn lũ lụt cuốn trôi sạch sẽ.
25 Trang viên của Cổ lão thái gia cách huyện thành có chút xa, cho nên cảm giác có chút hoang vắng, tự nhiên nhiều u sắc thái thanh u. Nơi này thanh khâu lâm viên xây liền vách núi bờ sông, vào ban ngày xanh um tươi tốt, rực rỡ xinh đẹp, mà lúc này đã là đêm khuya, sao trời chiếu rọi trên người hai người già trẻ ở sân phơi, nhàn nhạt phủ lên một tầng vầng sáng màu bạc, loại thanh mỵ thiên nhiên này, lại làm cho hai người hằng ngày yêu thích sa vào suy nghĩ cô độc càng cảm thấy thú vị dạt dào.
26 Trời đã tối rồi, ta phải về rồi, Cổ gia gia. " Dịch Thiên Hành nói.
"Ừ. " Cổ lão thái gia làm sao dám giữ chân tiểu tổ tong này, chân khập khiễng dắt tay của hắn đi tới cửa viện, bỗng nhiên chỉ vào trên trời vô số vì sao nói: "Ta đã già rồi, nhưng ngươi không thế.
27 Trăng buồn ngày hạ treo ở chân trời, ánh bình minh đỏ như lửa chiếu vào bầu trời trên hồ nhỏ. Dịch Thiên Hành lẳng lặng trầm ở đáy nước tựa như cũng bị ánh bình minh vây quanh, toàn thân từ trong ra ngoài tản ra ngọn lửa kim hồng sắc nhàn nhạt.
28 Hai tuần lễ sau.
Dịch Thiên Hành đẩy Trâu Lôi Lôi đi tới bờ sông. Nước Trường Giang đến mùa hè sẽ trở nên mờ đục, vàng tựa như bát cháo đậu đỏ để lâu ngày, nhìn vào làm cho người ta rất không thoải mái.
29 Cuộc sống của Dịch Thiên Hành ở trên xe lửa rất thê thảm. Tuy nói hắn từ nhỏ đã lớn lên từ trong bãi rác mùi hôi nhức mũi, nhưng như thế nào cũng không ngờ tới mùi vị ghế cứng xe lửa cũng kinh khủng đến loại trình độ này, hơn nữa trong hỗn tạp vô số mùi kỳ lạ luôn bị một cỗ mùi chua chua của mồ hôi bao phủ, càng làm cho mũi của hắn không chịu được.
30 Dịch Thiên Hành dừng bước, bởi vì hắn cảm giác có chút kỳ quặc.
Mà những người đó quả nhiên cũng chầm chậm tìm được buồng ghế cứng, còn đem Dịch Thiên Hành vây quanh ở giữa, một trung niên nhân mặc T-shirt màu đen cầm tấm hình trên tay, hướng về phía Dịch Thiên Hành nhìn hồi lâu, tựa như còn thì không cách nào xác nhận, dứt khoát đem hình đưa tới trong tay Dịch Thiên Hành.
31 Dịch Thiên Hành không ngờ Viên Dã còn chờ ở bên ngoài, đi xuống lầu, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe.
Viên Dã thật ra là người thành thật, mặc dù sống trong hắc đạo, tự nhiên chính là nhân vật lòng dạ độc ác, nhưng từ năm đó được Cổ lão thái gia thu nhận, một viên hồng tâm hướng thiên, trung thành như một.
32 Thiếu gia. . . Không, sai rồi sai rồi. . . Thiên Hành. . . Không, Thiên Hành thiếu gia, mồ hôi. . . " Viên Dã vẫn đi theo xa xa thấy đã gọi điện thoại xong, cẩn thận đi lên, nhưng nhìn thấy nụ cười yêu dị bên khóe môi hắn, không khỏi bị dọa cho sợ đến trong lòng nhảy loạn, một cái xưng hô nửa ngày cũng không lưu loát.
33 Quy Nguyên tự là đại tự nổi tiếng ở tỉnh thành, là do hai vị Giang Chiết cư sĩ Bạch Quang, Chủ Phong dựng lên, sau do tỉnh thành phú thương quyên góp xây thành.
34 Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy. (Cúi đầu nhặt ít hạt, hạt sen lẫn nước xanh. . )
Liên tử từ đâu?
. . .
. . .
Bốn phía tiếng ếch chợt ngưng!
Dịch Thiên Hành tâm thần vừa động, cảm giác hồ sen trước người có từng mảnh lá xanh bay lên, kẹp lấy kình phong hướng chính mình bao phủ.
35 Dịch Thiên Hành bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay có cảm giác xa lạ, miễn cưỡng liếc mắt nhìn, lại phát hiện có một giọt băng rơi vào trên tay, sau đó mới nhận ra cảm giác này tên là đau đớn.
36 Hiểu rồi hiểu rồi. " Dịch Thiên Hành nhìn vào mắt của hắn "Nhưng đầu tiểu tử ta vẫn không rõ ràng lắm, xin phiền đại sư nói cho ta biết, đến tột cùng thượng tam thiên là như thế nào?"
"Thí chủ có một thân đại thần thông, vậy mà không biết thượng tam thiên ư?" Bân Khổ hòa thượng có chút kinh ngạc.
37 Quy Nguyên tự tăng chúng xa xa nhìn Dịch Thiên Hành ngồi lên một chiếc Santana đi xa, mới trở lại bẩm báo Bân Khổ hòa thượng.
"Sư phụ, có thể nào để cho lưu manh này tới chùa ta tu hành? Đồ nhi thấy người này tướng mạo sát lãnh, tuyệt không phải người lương thiện.
38 Dịch Thiên Hành lúc còn ở huyện thành, cảm thấy mình là một yêu quái, cùng Cổ lão gặp gỡ, mặc dù xóa tan được một chút tâm tư buồn rầu, nhưng trong lòng lo sợ không yên vẫn không biến mất.
39 Trong Cao Dương huyện thành, có một kiến trúc mà Dịch Thiên Hành quen thuộc nhất, đó chính là thư viện huyện. Những năm qua, theo kinh tế phát triển mà vị trí thư viện từ trung tâm buôn bán, dần bị thay đổi chuyển thành hẻm nhỏ giữa một khu dân cư đông đúc.
40 Santana dừng ở ngoài cửa đông, Dịch Thiên Hành xuống xe dặn dò hắn rời đi. Sau đó hắn đứng trước mặt hai mẹ con bán bánh nướng, vừa mua bảy bánh nướng, đi vào trong sân trường, nhìn không ai chú ý, hai tay đang cầm đống bánh như núi, mũi chân ở khe nhỏ dùng sức, nhẹ "Tay" nhẹ chân bay lên lầu hai cựu lục xá, đẩy ra cửa gỗ túc xá của mình.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đô Thị
Số chương: 50