21 Rạng sáng của mùa thu, khí lạnh bức người, hạt mưa còn đọng lại trên lá, trong suốt phản xạ dưới ánh đèn đường.
Khả Lan mở cửa sổ xe, trong lòng vẫn còn chần chừ về đề tài hoàng tử sân trường.
22 Khả Lan không biết tâm tình mình lúc này đúng đắn hay không, nhưng lúc này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cục cưng?
Lương Bảo Nhi?
Trong đầu Cố thủ trưởng lại thích cục cưng, sao lại còn tự nhận mình là đối tượng xem mắt.
23 Không có cảm giác đau đớn như dự đoán, Khả Lan mở mắt, đập vào mắt là ba gạch vàng óng ánh trên cầu vai ống tay áo màu xanh lá cây.
Thấy ba gạch vàng óng ánh, Khả Lan hơi dừng lại, vội vàng đứng thẳng dậy.
24 “Cô cho là thế nào?” Cố Thành Viêm dịu dàng hỏi ngược lại một câu, mặc dù Khả Lan đột nhiên hỏi câu này làm cho anh cảm thấy rất vui.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Lâm Khả Lan không nhìn ra, nếu như anh thích Lương Bảo Nhi, làm sao có thể kết hôn với cô?
Mặc dù anh xem cô như bình hoa, nhưng Lương Bảo Nhi ngay cả tư cách làm bình hoa cũng không có.
25 Mùa thu là thời kỳ luân phiên mùa nóng sang mùa lạnh. Một cơn mưa thu sẽ là một lần lạnh, ngày hôm qua cơn mưa thu đi qua, không còn cái nóng khốc liệt khí lạnh đột kích, khiến cho nhiệt độ chợt hạ xuống.
26 Ánh trăng nhu nhược cùng ánh đèn dung hợp lại thành một mảnh mờ tối, loáng thoáng, mơ hồ.
Cố Thành Viêm cúi đầu, ngậm vào cánh môi của Khả Lan, nụ hôn không sau, lại làm cho cánh môi cô sưng lên.
27 Người nhà học Cố không quá chú trọng về huyết thống, nhưng lại vô cùng quan tâm đến nhân khẩu!
Khả Lan cùng Cố thủ trưởng cưới chui, sau đó vào nhà họ Cố, người lớn cũng không biểu lộ quá nhiều bất mãn.
28 Không khí trong phòng trong nháy mắt trầm xuống.
Tay Khả Lan vẫn còn đang lôi chăn, không dám buông ra, càng kéo chặt hơn.
Hai mắt cô hơi khép hờ vì cảm vặt, bỗng nhiên trợn to, nhìn chằm chằm Cố thủ trưởng.
29 Hành lang trong bệnh viên yên tĩnh, bởi vì ông Lương vào ở, tầng trệt thoáng mát sạch sẽ.
Khiến cho tầng chăm sóc đặc biệt này cảm giác cực kỳ yên tĩnh.
30 Mặc dù ông Lương tỉnh lại, nhưng lại đúng như bác sĩ kết luận, bị liệt!
Nhưng cũng may, ông Lương chỉ liệt nửa người, thần kinh ở hai chân tê liệt, chỉ cần điều dưỡng hợp lý, vẫn có cơ hội đứng dậy.
31 Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cơ thể, hơi thở ấm áp.
Khả Lan biết, đối mặt với vấn đề của dì Vương, kết quả chỉ có một, cô phải ngả bài với Cố thủ trưởng!
Bọn họ kết hôn nhầm!
Sau đó cô phải đối mặt với cuộc kết hôn nhầm này thế nào?
Nhân lúc chưa có sai lầm gì ly hôn? Tất cả trở về vị trí cũ?
Hay là tiếp tục?
Đây là một chuyện lúng túng, nhưng lại vô cùng khó khăn.
32 “Cô Lâm, tôi trịnh trọng mời cô rời khỏi Thành Viêm. ”
Lời của ông Cố quanh quẩn bên tai Khả Lan.
Rời đi?
Cô nghe thấy ông Cố nói không có ý cho từ chối, cô đoán được, là Lương Bảo Nhi can thiệp vào.
33 Cảnh đêm đen đặc thay đổi tất cả, màn đêm buông xuống, đêm dài dằng dặc, âm mưu cùng bất hạnh đều là trong đêm đen gây nên.
“Danh Tước” ban đêm trở nên kiêu sa cùng thần bí hơn ban ngày, cho dù trời mưa, vẫn có các loại xe sang trọng đậu trước cửa, kiến trúc theo kiểu baroque của Châu Âu, cột cờ bê tông tại trung tâm CBD có thể nói là một ngọn cờ riêng.
34 Căn phòng vốn dĩ yên tĩnh, bởi vì Cố thủ trưởng xông vào, không khí dần trở nên ngột ngạt.
Bóng dáng anh cao ráo, lúc này ở trong căn phòng không tới hai mươi mét vuông, đột ngột trở nên khác thường.
35 Ánh đèn sáng ngời, bị bóng dáng của Cố Thành Viêm chặn lại.
Bóng dáng ảm đạm, bao quanh Khả Lan.
Trắng đen thay đổi liên tục, khiến bóng dáng Cố thủ trưởng, nhìn qua giống như tu la trong đêm tối, làm người ta sợ hãi.
36 Chuyện đúng như Khả Lan đoán, sau khi Triệu Lạp Dương biết nhân viên nữ phục vụ vì giống Lương Bảo Nhi mà bị đánh, rất có hứng thú với nữ phục vụ này, trong nháy mắt sôi sục.
37 Căn phòng được bố trí theo phong cách Châu Âu, ánh đèn chiếu sáng dưới ánh hoàng hôn, giống như công tước Vampire sống trong một tòa thành nguy nga, cũng lộ ra khí lạnh âm trầm.
38 Lần nữa gặp Vưu Kỷ Mỹ, khiến Khả Lan cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, Vưu Kỷ Mỹ mặc một chiếc váy tơ lụa màu xám tro, đeo bông tai bằng kim cương quý giá.
39 Ánh đèn chợt thay đổi, tiếng người huyên náo, không khí trong phòng trở nên cao trào.
Bởi vì chị Vưu, Khả Lan không hề rời đi, nhưng trong lòng không khỏi khẩn trương, cô mong đợi, nhưng lại nảy sinh hoảng sợ.
40 Lục Hiểu Phong băn khoăn.
Chuyện nhảy dù lần trước, chị dâu bị dọa sợ, cậu cũng bị mắng không ít.
Cậu chưa từng thấy, nửa đêm canh ba, trong thời gian diễn tập, đại ca đi thăm chị dâu.