21 Đông Phương Thiên Diệp nghe vậy mỉm cười nhìn nàng: “Điều đó là đương nhiên, Đông Phương Thiên Diệp ta có thể lấy danh dự ra đảm bảo với Mạc tiểu thư tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Hoàng thượng.
22 Sau khi trở về, Đông Phương Thiên Diệp đem những gì cần thiết nói ra cho Đông Phương Thiên Tường nghe, hơn nữa còn nghiêm khắc yêu cầu hắn không được phép điều tra về nàng, mặt khác âm thầm bày mưu đặt kế, dụ dỗ đám phản tặc xuất hiện.
23 Không ngoài dự đoán của Mạc Tử Liên, chưa đầy một khắc sau, ngoài cửa viện bỗng vang lên tiếng nói cười. Linh Nhi bước nhanh vào: "Tiểu thư, các vị phu nhân nói là tới thăm người, người có muốn gặp họ không?" Mạc Tử Liên nhìn Thuỷ Nhược Ly một lát, mày hơi nhăn lại, nàng quả thật rất muốn nhưng mà có thể mở miệng nói không gặp được sao? Bọn họ nghe nàng nói không gặp có thể quay về sao? Mạc Tử Liên thở dài, xua xua tay, Linh Nhi hiểu ý lui ra ngoài, Yên Nhi cũng tự động bước đi lấy nước pha trà, đồng thời đổi một cốc trà khác cho Mạc Tử Liên.
24 Lại tiếp tục uống trà thêm một canh giờ, đến tối lúc toàn bộ Vương phủ đều đã lên đèn, có tiếng Yên Nhi ở bên ngoài bẩm báo: "Tiểu thư, Thuỷ sườn phi, Vương gia đã hồi phủ".
25 Hiệu suất làm việc của thuộc hạ Đông Phương Thiên Trạch đúng là không thể coi thường, mới hơn một ngày bọn họ đã điều tra hết ra đầu đuôi ngọn nguồn chất độc mà Thủy Nhược Ly trúng, thậm chí còn lôi ra được cả kẻ đầu sỏ đứng sau - Phương Vũ.
26 Đông Phương Thiên Trạch nghiêm túc nhìn Mạc Tử Liên: "Ta đến cảm tạ Mạc tiểu thư vì đã thay ta bảo vệ Ly Nhi, cứu nàng một mạng. Mạc tiểu thư, ta không biết vì sao nàng tìm mọi cách trà trộn vào Vương phủ này, có lẽ không phải vì si mê ta như người ngoài tưởng.
27 Ba ngày sau, Đông Phương Thiên Trạch quả nhiên giữ lời hứa cho người đón Mạc Tử Liên trở về Mạc gia, dĩ nhiên còn có thư giải thích rõ nguyên nhân nói rằng Mạc Tử Liên trong vương phủ vốn chỉ là làm khách, bầu bạn với Thủy Nhược Ly hoàn toàn không có danh phận gì trong Tịnh Khiêm vương phủ cả.
28 Trong đại sảnh Mạc phủ hiện tại đang có ba người, một người ngồi giữa sảnh đường mặt vì tức giận đến đỏ bừng là Mạc lão gia, người đang đứng bên cạnh khuyên nhủ là Mạc Viễn Thành, còn người đang quỳ giữa sảnh chính là vị nhị ca đã biến mất mấy năm nay của nàng Mạc Viễn Phong.
29 Mạc Tử Liên bị nhị ca đùa giỡn cũng không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn hắn, nhìn đến nỗi da mặt dày của Mạc Viễn Phong cũng bị mài mất, đành không thú vị nói với Mạc Tử Liên: "Muội muội có gì thì mau hỏi đi, muội cứ nhìn hoài như vậy cái mặt mo này của ta cũng có chút không chịu nổi rồi đây này.
30 Lại qua tiếp nửa tháng, gương mặt nhị ca hiện giờ đã càng ngày mất kiên nhẫn, mỗi ngày cứ bồn chồn đi qua đi lại, có một ngày Mạc Tử Liên không nhìn được nữa liền nói: “Nhị ca huynh không cần sốt ruột nữa, muội đi với huynh.
31 Hai người cứ tiếp tục đi gần ba ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng đã đến được Lang Lâm trấn, nơi Mạc Viễn Phong đang làm việc. Nhìn thấy thái độ nôn nóng của hắn, Mạc Tử Liên liền quyết định thuê một tiểu viện trong trấn rồi thúc giục hắn mau đi hoàn thành nốt công việc của mình.
32 Vì thế mới có cảnh tượng Mạc Tử Liên mang xẻng nhỏ đi trước, Trình Ngôn đeo gùi thuốc theo sau như hiện tại. Trình Ngôn mang trên lưng hơn nửa gùi thuốc lớn, có chút kinh ngạc nhìn cô gái mảnh mai đang thuần thục leo núi trước mắt.
33 Mạc Tử Liên sau khi biết được Mạc Viễn Phong đã xong việc liền muốn tiếp tục lên đường, nàng còn muốn đi đến nhiều nơi, tìm thêm nhiều dược thảo nữa, mấy ngày qua dược thảo ở chỗ này cơ hồ đều bị nàng hái đem về, hiện tại cũng đã chế được mấy lọ thuốc trị thương đặc biệt rồi.
34 Đông Phương Thiên Diệp cũng không tài nào ngờ được bản thân còn có thể gặp lại nàng, nhất là lại ở một nơi rừng sâu nước đọng như thế này. Nhưng mà nhìn lại đứa trẻ đang bất tỉnh trên tay cùng với vết thương trên người bây giờ, hắn không khỏi cười khổ, dường như số lần chật vật hiếm có trong đời hắn đều dụng phải nàng thì phải.
35 Chờ sau khi Mạc Tử Liên băng bó vết thương cho Đông Phương Thiên Diệp xong nhìn lại quần áo trên người hắn liền nhíu mày:“Hay là trước hết ngài cứ ôm đứa trẻ đến chỗ xe ngựa của ta, thay tạm một bộ quần áo của nhị ca ta rồi chờ tiểu hài tử này tỉnh lại sau đó mới đi tiếp cũng được.
36 Sau khi Đông Phương Thiên Diệp thay xong y phục Mạc Tử Liên liền đưa một ít lương khô cho hắn, lại nhóm lửa nấu một ít cháo cho tiểu hài tử kia. Đông Phương Thiên Diệp cũng không ngại liền cầm lấy một ít vừa ăn vừa uống nước, một bên không ngừng tán chuyện đại giang nam bắc với Mạc Viền Phong, bộ dạng sốt sắng đó của hắn quả thực hiếm thấy khiến nàng không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
37 Một nhóm bốn người vừa đi vừa ngao du ngắm cảnh, chơi đùa hết sức vui vẻ. Tuy nhiên trong thiên hạ vốn không có bữa tiệc nào là không tàn cả, mỗi người đều mang trong mình những sứ mạng và bổn phận riêng cần phải thực hiện.
38 Sau khi tách ra với Đông Phương Thiên Diệp, hai huynh muội liền xuôi về hướng nam bằng thuyền, không ngờ trên đường đi lại gặp phải một sự cố bất ngờ khiến bọn họ không thể không dừng lại… Ôn dịch.
39 Tình hình căng thẳng như vậy diễn ra trong suốt bảy ngày, tình trạng trong thành mới có thể tạm coi là được khống chế. Những người dân lúc đầu tuyệt vọng vì bị cách li nhìn thấy tình hình lạc quan hơn cũng vô cũng vui vẻ, chung tay góp sức với các đại phu, giúp đỡ những công việc lặt vặt, tâm trạng ngày càng sáng sủa, mặt mày cũng ngày một sáng láng.
40 Bệnh dịch trên người vị Vương công tử này đã qua giai đoạn cuối, tình hình hết sức nghiêm trọng, cho nên việc chữa trị ít nhất phải mất ba ngày mới có thể tiến triển, nhưng xem xét tình hình bây giờ, xem chừng không tới ba ngày, Thuận thành ắt có chuyện xảy ra.