21 AMELIA ĐANG NGỒI cùng Maud Hawkins – cô gái trông coi cửa hiệu – trong căn phòng nhỏ ngay sát bên phòng trưng bày chính. Hai cô gái cùng ngắm nghía cậu thanh niên trong tấm áo choàng kiểu La Mã đang đứng trước mặt họ.
22 “HẲN PHẢI CHOÁNG VÁNG LẮM khi phát hiện ra phu quân của mình vẫn còn sống ấy, phu nhân Jones nhỉ. ” Nụ cười của Rosalind Fleming thật bình thản và hiểu biết.
23 GABRIEL NGỒI CÙNG Venetia và dì Beatrice trong phòng khách nhỏ nhìn xuống ngõ Sutton. Một bình cà phê to tướng được bác Trench dọn ra khiến chiếc bàn cạnh trường kỷ thêm lịch sự.
24 LỜI PHÚC ĐÁP TỪ Harrow đến nhanh đúng như mong muốn. Mẩu tin nhắn và một gói hàng được đưa đến cửa hậu của căn nhà trong ngõ Sutton vào lúc năm giờ chiều hôm ấy.
25 “CÁNH DIỀU ĐẸP NHẤT thế giới đấy, anh ạ. ” Đứng ngẩn ra mê mẩn, Edward ngước nhìn lên. “Xem con diều giờ đã lên cao đến thế nào rồi kìa. Cao hơn hết thảy những con diều khác rồi đấy ạ.
26 “CHỜ CHO ĐẾN LÚC ANH NHÌN THẤY chị Venetia trong trang phục dạ tiệc nhé. ” Edward không thể giấu được vẻ háo hức. “Anh sẽ kinh ngạc cho xem. ” Gabriel ngắm nghía cậu bé trong chiếc gương soi ở bàn chải tóc.
27 “CHÚC MỪNG NGÀI NHÉ, ngài Jones,” Venetia lên tiếng. “Ngài xử lý cơn chấn động thật khéo. Tôi nghĩ Edward và Amelia đã rất thất vọng khi ngài không chịu lăn đùng ra chết ngất khi nhìn thấy một phụ nữ trong trang phục nam giới đấy.
28 VENETIA QUAN SÁT con phố tối đen qua ô cửa xe khi những ánh đèn từ hội quán Janus chìm khuất trong màn sương mù. Kể từ lúc rời khỏi chỗ Harrow và Pierce thì Gabriel rất kiệm lời.
29 GABRIEL BƯỚC XUỐNG khỏi cỗ xe ngựa và trả tiền cho người xà ích. Chàng chờ cho đến khi cỗ xe biến hẳn vào màn sương rồi mới đi ngược trở lại góc phố, bước vào khu công viên be bé rồi dừng lại trong bóng tối ken dày giữa các hàng cây.
30 “NGÀI ĐÃ NÓI GÌ với cảnh sát?” Venetia hỏi. “Sự thật thôi,” Gabriel đáp. Chàng nuốt cạn một ngụm tướng brandy vừa rót ra. “Gần như thế mà cũng không hẳn.
31 “TÔI NGHĨ,” VENETIA LẠNH LÙNG NÓI, “rằng tốt hơn ngài nên giải thích chính xác mình là ai đi, ngài Jones ạ. ” Biết ngay là sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với chuyện này mà, Gabriel tự nhắc nhủ.
32 GABRIEL QUÀNG chiếc áo khoác quanh vai rồi bước ra khu vườn phủ đặc sương mù. Chàng cần phải di chuyển, phải rình mồi, phải làm bất cứ thứ gì để giảm tải đi trực giác siêu thường và tình trạng bồn chồn vẫn còn sục sôi trong huyết quản.
33 ROSALIND FLEMING RƯỚN người tới trước chăm chú săm soi vào tấm gương thiếp vàng trong phòng thay đồ. Nổi bất an cùng cơn phẫn nộ rộn lên trong ả. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
34 MẶC DÙ mọi người đi ngủ rất trễ, buổi điểm tâm sáng hôm sau vẫn được dọn sớm. Ngay sau khi bữa ăn kết thúc, dì Beatrice đứng lên. “Đến lúc gói ghém đồ đạc rồi,” bà bảo.
35 GABRIEL VẪN QUAN SÁT gương mặt của Venetia, chàng còn đang chờ đợi phản ứng từ nàng trước những lời lẽ kia thì nghe thấy tiếng xe ngựa thắng lại trên phố.
36 “TAI HỌA ĐẾN NƠI rồi,” Venetia hiên ngang bước qua đầu kia căn phòng làm việc nhỏ bé. Đến chỗ kệ sách chắn ngang trước mặt, nàng quay mình bước ngược lại hướng mình vừa đến.
37 “ANH NÓI THẾ LÀ THẾ QUÁI NÀO, anh không kết hôn với phu nhân Jones à?” Ông Hippolyte đang đi đến giữa công viên thì dừng lại quay ngoắt người sang đối mặt với Gabriel.
38 “SAO BỖNG NHIÊN chàng lại quan tâm đến đức ngài Ackland vậy?” Venetia hỏi. Nàng đang ngồi đối diện với Gabriel trong cỗ xe thuê không sáng đèn, quan sát con phố trước dinh thự của Ackland.
39 CẦN PHẢI ĐẬP VỠ một ô kính nhỏ nơi cửa sau để lẻn vào bên trong khu dinh thự. Chàng biết rằng khi các mảnh kính vỡ bị phát hiện ra thì kẻ tự xưng là đức ngài Ackland kia sẽ biết là có người đột nhập ngay nhưng chàng không thể không làm vậy được.
40 VENETIA LẢO ĐẢO BƯỚC QUA lối cửa hậu của khu dinh thự. Hai cổ tay nàng nhói đau do bị trói quá chặt ra sau lưng. Nàng phải đấu tranh kháng cự lại cơn hoảng loạn do miếng giẻ nhét miệng đang đe dọa làm nàng ngạt thở.