21 Triệu thị thấy Sính Đình khác hắn bộ dáng cẩn thận thường ngày, trên gương mặt đơn thuần bày ra toàn bộ ngạo khí làm cho người ta hổ thẹn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng nàng, giống như có thể trực tiếp xuyên qua da nhìn rõ thế giới nội tâm của nàng, không khỏi giận sôi máu lên muốn mượn cơ hội phát tác một phen, đột nhiên nghe bên trong có chút tiếng động vang lên.
22 Tất cả mọi người tranh cãi ầm ĩ không ai phát hiện ra trên một cây đại thụ trong sân gió thổi nhẹ nhàng tung bay những chiếc là màu vàng, Tiểu Bắc ngồi trên đó miệng mở rộng sợ đến ngây người! Cho rằng nàng sẽ bị người ta khi dễ, đang suy nghĩ biện pháp để giúp nàng, cũng chuẩn bị ra tay, ai ngờ người này căn bản không phải là tiểu bạch thỏ, mà là tiểu lão hổ…Lực bộc phát kinh người! Tiểu lão hổ! Ôi! Thế tử gia đã bị bề ngoài tươi ngọt, vô tội giống như tiên nữ của nàng lừa rồi.
23 An Thân Vương phủ, mọi người bên trong thư phòng Thanh Ngọc Hiên nghị sự cả đêm, đèn đuốc sáng trưng, có nhiều đại thần quyền thế không ngừng đi vào thư phòng.
24 “Húc nhi, bây giờ chẳng qua là con bị nàng ta mê hoặc, chờ đến khi con nhìn thấy những nữ tử tốt đẹp hơn, con sẽ không nói như vậy nữa, qua vài ngày nữa, mẫu phi sẽ mở hội thưởng mai, mời rất nhiều thiên kim thế gia tới, mẫu phi cũng phá lệ sai Đỗ ma ma đi mời ba vị tiểu thư của Chương phủ rồi, đến lúc đó con sẽ nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn, thích hợp với con hơn.
25 "Gia!""Thế tử gia!"Tiểu Nam Tiểu Bắc còn có Lý Tịnh Lý Anh theo sát ở phía sau, cả đám người cực kỳ hoảng sợ, không khỏi kêu thành tiếng. Tiểu Nam đuổi theo muốn nhảy xuống, Tiểu Bắc vội vàng kéo hắn lại, hai người vận khởi công phu, bất ngờ theo hướng sườn núi trượt xuống đáy cốc, Lý Tịnh Lý Anh cũng vội vàng đuổi theo.
26 Hắn cố trấn tỉnh lại, đem y phục của hai người hong khô kỹ càng, sau đó cũng ngồi lên trên áo lông, duỗi cánh tay ra muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Sính Đình lại thoát ra cánh tay của hắn nhích người ngồi về phía bên kia, con ngươi hắn đen như nước sơn yên lặng nhìn khuôn mặt tinh xảo động lòng người của nàng, tay lại nhanh như chớp đem nàng ôm vào trong ngực, thấy nàng lại muốn giãy giụa, hắn thở dài nói: “Đừng động y phục sẽ rớt! Nghe ta giải thích được không? Ta ôm nàng mới không lạnh có phải hay không?” Thật ra lúc này trong động rất ấm áp, nhưng mà hắn muốn chăm sóc nàng, không ôm nàng chi bằng trực tiếp giết chết hắn cho xong.
27 Trong nháy mắt Sính Đình sợ hãi ngây người, cũng không khóc thút thít nữa, nàng kinh hoàng luống cuống vội vàng kẹp chặt hai chân, tim đập như sấm. Nàng bắt đầu mạnh mẽ giãy giụa đứng dậy, con ngươi trong vắt như nước oán hận theo dõi hắn: “Nếu như ngài dám động, ta sẽ chết cho ngài xem!”Hiên Viên Húc không ngừng thở dốc, chiếc áo duy nhất trên người cũng tuột xuống, lộ ra thắt lưng mạnh gầy cùng cơ bụng rắn chắc, bụng của hắn có một ít lông nhạt màu, dọc theo người thẳng đến nơi bị chiếc áo che khuất, dưới ánh lửa bập bùng tỏa sáng lấp lánh, trên làn da trắng bóng của hắn hiện đầy mồ hôi trong suốt.
28 Xa xa liền nhìn thấy Thính Vũ đang lo lắng đi vòng vòng ở cửa am, vừa thấy được Sính Đình bình yên vô sự đi tới, nàng liền vô cùng kích động chạy nhanh qua, mừng rỡ không dứt, ôm lấy Sính Đình khóc không thành tiếng.
29 An vương phi nghe hạ nhân hồi bẩm nói Đại Đô Đốc đã trở về phủ, nhưng cũng không có qua vấn an nàng, mà là trực tiếp trở về Thanh Ngọc hiên, mặc dù đã từ nương bán lão nhưng bộ dáng của Lâm trắc phi vẫn rất thướt tha, đang hầu hạ nàng ăn cơm tối, An vương phi bởi vì chuyện này, tâm tình vốn đang rất tốt lại bị phá hư hầu như không còn, nhạt như nước ốc, bây giờ khó có thể nuốt xuống, nhớ tới buổi sáng hai mẹ con tranh chấp, nàng hạ đũa ngọc trong tay, phất tay để cho người đem thức ăn lui xuống.
30 Buổi tối lúc Thính Vũ hầu hạ Sính Đình tắm rửa, phát hiện nàng luôn né tránh, kiên quyết muốn tắm một mình, trong bụng Thính Vũ tràn đầy nghi ngờ, vẫn còn ám ảnh lúc tiểu thư bị đẩy xuống sơn cốc, bởi vì sợ Sính Đình lo lắng cho nên không để cho nàng nhìn thấy, liền len lén núp ở phía sau rèm xem xét.
31 Trước bậc thang cửa chính của Chương phủ, Vương ma ma thở dài, sau khi cung kính tiễn người của An vương phủ đi, tới cửa lại hết lòng dặn dò thủ vệ vài câu mới quay về Ngô Đồng viện để báo tin.
32 Vẻ mặt Sính Đình bình tĩnh cùng đại nha hoàn Quý Nhi từ Cẩm Sắt viện của vương phi đi ra ngoài, một nha hoàn liền từ một bên vọt ra, hướng về phía Sính Đình hành lễ.
33 Hiên Viên Húc mặt không chút biểu cảm liếc mắt nhìn Thính Vũ, soái khí hướng Tiểu Bắc gật đầu một cái, chân nhẹ nhàng điểm xuống đất tung người nhảy lên xe ngựa.
34 Hắn nhìn thanh chủy thủ bén ngót trước ngực, không dám tin nhìn người đang cầm thanh chủy thủ. Đã thấy lệ đầy ắp trong mắt nàng, vẻ mặt kiên quyết theo dõi hắn: “Thả ta xuống dưới! Bằng không…” Lời của nàng chưa xong, liền đem chủy thủ xoay lại để ở cổ ngọc trắng tuyết, nước mắt ẩn nhẫn lâu ngày ngay lập tức cuồn cuộn như đê vỡ, trượt theo chiếc cằm hoàn mỹ tinh xảo của nàng rơi xuống.
35 Mùa đông đêm khuya, toàn bộ Bạch Vân Sơn đều không có tiếng động, thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng gió thổi vù vù qua sơn cốc, cũng chỉ có một mình Minh Nguyệt treo nghiêng trên cao tựa như thiên nga giữa bầu trời đêm.
36 Giữa trưa, lúc Sính Đình tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân mệt lả vô lực, cả người mềm nhũn, đầu vừa cử động liền cảm giác choáng váng hoa mắt, ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, miễn cưỡng nhúc nhích cổ tay, lại phát hiện phía trên có thêm một đồ vật.
37 "Hộ vệ gì?" Sính Đình nâng mắt hồng hồng lên hỏi nàng ta, một am ni cô hương khói không thịnh vượng còn có hộ vệ? Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nhất định là Hiên Viên Húc phái người canh giữ ở chỗ này, trái tim nhất thời xông lên một cảm giác phức tạp khó tả.
38 Trong phút chốc lòng Sính Đình chua xót khó tả, cố gắng đè xuống cảm xúc dời song lấp biển trong lòng, kéo tay của hắn xuống, lắc đầu một cái, thương cảm khẽ cười nói: "Chàng không cần khó xử, ta không trách chàng, đây là số mệnh!” Hắn cũng không có lỗi với nàng, là nàng muốn có lỗi với hắn! Lúc này trong lòng giống như đang chuộc tội, dĩ nhiên nàng không có cự tuyệt Hiên Viên Húc ôm nàng vào trong ngực một lần nữa.
39 Lưu Tuyền Sơn vắng vẻ hẻo lánh cách Bạch Vân Sơn hơi xa, địa hình rất dốc, một con đường nhỏ gập ghềnh uốn lượn, uyển diên quanh co, cuộn tròn hướng lên đỉnh núi, hai bên sườn núi cao ngất xanh biếc.
40 Khí trời tháng hai cỏ dài chim bay, không có ánh mặt trời ấm áp và gió xuân ấm áp, thời tiết âm u giống một cái đáy nồi. Một đám người khoác áo khoác dài cưỡi trên lưng ngựa một đường bay như tên bắn về hướng kinh thành, rất là oai phong.