21 Chương 21: Tôi cho cô vay Trần Nhược Vũ khóc hơn nửa ngày mới thấy thỏa mãn. Cô ngồi thẳng lại, dụi dụi mắt, lấy khăn mùi xoa rồi xì mũi, cũng thấy có chút ngượng.
22 Chương 22: Tôi thích em Không có tiếng chim hót nhưng hình như có mùi của hoa. Ánh hoàng hôn tỏa ra hơi thở ấm áp. Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ hai người ngồi cùng ăn bánh ngọt.
23 Chương 23: Trần Nhược Vũ, em rửa tay cho sạch vào! Lần trước, Trần Nhược Vũ đã nghe qua Đinh Hiểu Vân nói về chuyện gia đình của Mạnh Cổ trong lần hội họp trước, nghe nói cha của anh là viện phó của bệnh viện.
24 Chương 24: Anh hùng cứu kẻ tâm thần “ Cứu mạng? Em làm sao vậy?. ”“ Tôi gặp người quen. ”“ Gặp lưu manh?. ”“ Không, không. So với lưu manh còn ghê gớm hơn nhiều.
25 Chương 25: Tôi lấy thân báo đáp, anh có muốn không? Trần Nhược Vũ trợn mắt mồm há hốc. Lời này nghe giống như cô là đối tượng mắc bệnh tâm thần đang chạy trốn khỏi trại thế?Trần Nhược Vũ ngây người, cô có tưởng tượng thế nào cũng không thể nghĩ được Mạnh Cổ có thể nói ra những lời như thế này.
26 Chương 26: Mông Lạnh bị trĩ Mặt Trần Nhược Vũ như muốn rớt hẳn xuống đất, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Mạnh Cổ, thế nhưng mẹ Mạnh vui vẻ tiến về chỗ bàn của hai người.
27 Chương 27: Trần Nhược Vũ, chừng nào em tới tìm tôi? Nửa đêm, Trần Nhược Vũ gọi điện cho Mạnh Cổ. Đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Mạnh Cổ khiến nhịp tim cô lại đập nhanh hơn bình thường.
28 Chương 28: Món quà tạ ơn vô cùng ngạc nhiên Hai ngày sau, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Mạnh Cổ, anh nói anh đã hẹn gặp chủ nhiệm Lưu và lấy được thẻ khám, kêu cô qua lấy.
29 Chương 29: Mông Lạnh trả thù Trần Nhược Vũ cúi gằm đầu thu dọn đồ đạc, giả vờ như không nghe không thấy. Aiz, tên này thực sự rất đáng ghét, có gì muốn nói thì để sau khi hai vị trưởng bối đi rồi hãy nói, không được sao? Lần nào giáp mặt cũng khiến cô bẽ mặt như này, thực sự chịu không nổi.
30 Chương 30: Mất tích Trần Nhược Vũ tức điên người hết gần 2 phút, sau đó dùng động tác thô lỗ nhất bấm số điện thoại. Kẻ sĩ có thể nhịn nhục*, nhưng thẻ khám thì không thể ném đi được.
31 Chương 31: Mông Cổ đam mê nữ sắc Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt như bị lửa đốt. Cô chạy nhanh tới phía trước, phát hiện tay mình vẫn đang nắm lấy tay Mạnh Cổ.
32 Chương 32: Mượn rượu giả điên Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ một lúc lâu. Trần Nhược Vũ tự mình rót rượu, nhấm một ngụm, sau đó hỏi: “ Vậy theo anh thì trọng điểm là gì?.
33 Chương 33: Nụ hôn nóng bỏng Vừa tỉnh giấc, tinh thần Trần Nhược Vũ vô cùng sảng khoái, tâm tình sung sướng. Tối hôm qua đã có chuyện dũng cảm xảy ra, cô đang ngẫm lại.
34 Chương 34: Muốn! Vừa vào tới cửa, Trần Nhược Vũ thở dốc, bất an vô cùng. Cô sợ Mạnh Cổ đuổi theo. Cô ở phía sau cửa nghe ngóng nửa ngày, không có người gõ cửa cũng không có tiếng chuông điện thoại, chưa xảy ra bất kì chuyện nào cả.
35 Chương 35: Trần Nhược Vũ đại chiến với tình cũ của Mạnh Cổ Trong lòng Trần Nhược Vũ buồn bực vô cùng. Cái từ ‘ muốn ‘ đang kêu leng keng trong đầu cô.
36 Chương 36: Trần Nhược Vũ, thật ra em rất giống tôi! Trần Nhược Vũ trở về nhà tự mình nấu cơm, hai bát móng giò lớn, tâm tình phấn khởi ra mặt. Tới đêm, cô nằm trên giường.
37 Chương 37: Tôi sẽ chờ em từ từ nhận ra Đầu dây bên kia Mạnh Cổ im lặng một lúc, sau đó là một tiếng thở dài: “Em có nhận ra hay không?. ”Đây là ý gì? Đang có ý đồ gì sao?“Muốn tôi nhận ra cái gì?.
38 Chương 38: Trần Nhược Vũ, em yêu tôi ở điểm gì? Lúc tới thành phố C đã hơn mười hai giờ đêm, Trần Nhược Vũ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ cô, nên lấy chìa khóa nhà nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
39 Chương 39: Em mau về cho con bú Ngày hôm sau, Trần Nhược Vũ bị áp tải đi xem mắt. Hôm nay, Trần Nhược Vũ và mẹ đều cố gắng kiềm chế cảm xúc, tuy rằng cả hai không nói câu nào nhưng cô chủ động làm việc nhà, mẹ Trần còn mua đồ ăn cô thích ăn nữa.
40 Chương 40: Logic kiểu Mạnh Cổ Đời người đúng là một vòng tròn, ở đâu cũng có thể gặp được người quen. Loại trùng hợp này khiến cho Trần Nhược Vũ vừa mừng vừa sợ.