21 Sở Chiêu Dương không kiên nhẫn nhận điện thoại, lần này Hàn Trác Lệcũng không chờ anh lên tiêng đã nói thăng: “Cậu đừng có cúp điện thoại, cũng chỉ có tôi chịu được cái tính khí này của cậu.
22 Sở Chiêu Dương còn không biết mình đã bị xoá, nghĩ dù sao đã thêm thì tán gâu một chút. Sở Chiêu Dương: “Chưa ngủ à?” Hệ thống nhắc nhở. Đừng quên gửi lời mời kết bạn.
23 Nhưng mả, sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Cổ Niệm nghi ngờ hỏi, ngón tay vỏ thức túm khăn trải giường, túm đi túm lại, nhăn nhúm luôn.
. . .
24 Buổi trưa, Sở Chiêu Dương cùng em gái Sở Điểm hẹn nhau đi ăn cơm. Giờ nghỉ trưa, anh đi từ công ty đến gần bệnh viện Ái Hòa tìm Sở Điềm.
Sở Điêm là y tá của bệnh viện Ai Hòa.
25 Không biết tại sao nghĩ đến Sở Chiêu Dương và cô y tá nhỏ hoạt bát xinh đẹp này có thể có quan hệ gì, trong lòng Cổ Niệm lại không thoải mái lãm.
Cô cũng không muốn nhìn Sở Chiêu Dương nữa, ánh mắt hướng lên mặt Sở Điềm.
26 Sở Chiêu Dương thuận thể đỡ lấy eo Cổ Niệm, mặt vô cùng đứng đắn. “Không sao chứ?”
Cổ Niệm bị lòng bàn tay nóng bỏng của anh làm cho hoảng hốt, giống như căn bản không có quản áo ngăn cách, tay luông cuông buông sang bên cạnh, kêt quả cả khuôn mặt đêu đỏ ửng như sãp bôc cháy.
27 Chị Sơ Vi. ” Cổ Niệm kêu lên. “Niệm Niệm là bạn của em, chúng em cùng đi ăn cơm. . . ” Sở Điểm ôm cánh tay Cổ Niệm, quen thuộc nói. “Chị Sơ Vi, sao chị lại đên đây?”
“Trùng hợp quá, chị cũng là đi qua đây, thuận tiện đến tìm em ăn cơm.
28 Cuối cùng, Sở Điềm tiến cử một quán cơm Trung Quốc.
Sở Điềm đối với nơi này tương đổi quen thuộc, căn cứ khẩu vị của từng người mà gọi đô ăn. Chợt nghĩ tới một chuyện, cô hỏi: “Đúng rôi, chị Sơ Vi, chị cũng biêt Niệm Niệm sao?”
Ngôn Sơ Vi gật đầu, có chút bi thương cười: “Niệm Niệm em ấy.
29 Sở chiêu dương hai bước đã đuổi kịp, bắt lấy cổ tay Cố Niệm. Nhưng Sở Chiêu Dương lại bình tĩnh nói: “Trượt tay. ”
Cố Niệm: “. . . ” Anh ta thật sự là bất luận cái gì cũng có thể mượn cớ trượt tay được sao sao sao???
Ngôn Sơ Vi cười cười, lại đem sự chú ý đặt lên người Cố Niệm, nói: “Đúng rồi, Ngôn Luật nó.
30 Cố Niệm bị Sở Chiêu Dương kéo một cái, thiếu chút nữa đụng vào trong ngực anh.
Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Sở Chiêu Dương, nghe anh lạnh nhạt nói: “Tôi đưa cô đi.
31 “Ăn cơm ở ‘Vương Triều’ trước nay đều là giá trên trời, cái này không phải nói, nhưng đặt đồ ăn thì cũng không rẻ đâu. Ngay cả cái hộp này đều y hệt như trong nhà hàng.
32 Mạc Cảnh Thịnh hiển nhiên rất kinh ngạc, không ngờ rất nhiều nam đồng nghiệp không ghi danh, ngược lại cô gái nhìn tuổi tác còn nhỏ như vậy lại có chí hướng thế.
33 “Không. . . không có, tớ chỉ là đang lo lắng cho kết quả ngày mai. ” Cố Niệm nói, mặt đỏ bừng lên, “Không. . . không nói nữa, ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm đi làm đấy.
34 Chuyện gia nhập đội điều tra, cô vẫn giấu Mục Lam Thục. Ngay cả làm cảnh sát khu vực, Mục Lam Thục cũng hết sức phản đối, huống chi là công việc nguy hiểm hơn.
35 Tay Cố Niệm cầm điện thoại run lên một cái, tim đập dường như muốn dừng lại, luống cuống không biết làm sao.
Đầu ngón tay run rẩy, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống.
36 Thực sự là Sở Chiêu Dương khí chất quá xuất chúng, cả người âu phục nhìn vô cùng sang trọng.
Cuối tuần có rất nhiều hàng xóm qua lại, họ mà nhìn thấy hai người đi chung với nhau chẳng biết sẽ đồn đại thế nào nữa.
37 Cố Niệm cảm thấy mùi thơm bạc hà nhàn nhạt đang ép tới gần, theo đó là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Chỉ cần cúi đầu là cô có thể thấy âu phục ngay ngắn phẳng phiu, không loạn chút nào của anh đột nhiên cách mình rất gần.
38 Cố Niệm lập tức như bị phỏng vậy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh giống như lửa đốt, từ bàn tay lan ra cả cánh tay.
Tay Cố Niệm run rẩy lại không thu về, cô kinh ngạc nhìn về phía Sở Chiêu Dương.
39 Mặt Sở Chiêu Dương không chút cảm xúc nào, vô cùng u ám. Lúc nghe Cố Niệm gọi tên mình, đôi mắt thâm trầm lạnh lùng của Sở Chiêu Dương lộ ra tia mỉa mai nồng nặc.
40 Cố Niệm nghẹn lời, cố chấp ngồi bất động, chơi xấu nói: “Tôi không xuống!”
Sở Chiêu Dương hơi híp mắt, phun ra hơi thở nặng nề: “Không xuống, hậu quả tự gánh.