Chân Tình Chân Mỹ Chương 76 : Chuyện Năm Xưa ( Hạ)
Chương trước: Chương 75 : Chuyện Năm Xưa ( Thượng )
CHÂN TÌNH CHÂN MỸ
Tác giả : shevaanh
Chương 76 : Chuyện Năm Xưa ( Hạ)
Hắc Phong Trại, màn đêm buông xuống .
“ Cạch “
Dư Mộng Dao vẫn ngồi im lìm trong gian nhà ngục ẩm thấp . Chỉ cần nghe tiếng bước chân , thị đã nhận ra người đến là ai rồi .
Hai ngọn đuốc sáng rực soi sáng cả một dãy nhà ngục đen ngòm sâu hun hút . Kẻ nhàn nhã đi phía trước ngoài La Văn ra thì còn có thể là ai nữa . Lúc này y đang khoan thai bước tới phòng giam Dư Mộng Dao ở tít cuối ngục , trên tay cầm ngọn Xích Ngọc Tiên dài hơn nửa trượng – vật bất ly thân của Kiều Băng Thánh Nữ Dư Mộng Dao ngày trước .
La Văn hất tay ra lệnh . Từ sau lưng y hai nam tử bước ra , mở cửa phòng giam , mỗi người một bên xách Dư Mộng Dao lúc này đang nằm yên một chỗ lên , trói chặt tay chân vào một cái giá treo tường được đặt sẵn trong đó . Dư Mộng Dao sau mấy ngày bị tra tấn , hành hạ thì mình mẩy đầy vết thương , cơ thể suy kiệt , làm gì còn chút sức lực phản kháng nào nữa , chỉ đành để yên cho bọn họ bày bố , giương cặp mắt trắng dã nhìn nam tử đứng ngoài lao ngục .
- Tiện nhân , mi quen thằng nhãi họ Hoa đó từ bao giờ ?
La Văn bước vào , một tay túm tóc nàng xách lên , trợn mắt hỏi .
Dư Mộng Dao chỉ cười lạt , không thèm trả lời như chọc tức y . La Văn thấy thế thì nổi giận , giật lấy cây Xích Ngọc Tiên vừa đưa cho tên thủ hạ gần đấy vận lực quất liền ba cái lên người thị . Vết roi đánh tới đâu , chỗ ấy tuy y phục không sao nhưng da thịt bên trong thì tím bầm cả lại , đau đớn khôn tả . Dư Mộng Dao cắn môi chịu đau , không kêu lên một tiếng . La Văn thấy thế càng đánh hăng hơn , nháy mắt đã được gần năm chục roi rồi . Dư Mộng Dao đau tới ngất xỉu , xong lại bị người của y giội nước bắt phải tỉnh lại . Nàng dùng ánh mắt cay độc nhìn La Văn , gằn giọng :
- Ngươi .. rồi .. sẽ ..
Y không chờ cho thị nói hết câu thì Xích Ngọc Tiên trên tay đã vung lên , như một con rắn mổ thẳng vào mặt nàng , để lại một lằn roi ứa máu , cất giọng mỉa mai :
- Ha ha , tiện nhân , mi tính toán cũng giỏi lắm !
Y tuy miệng nói song tay vẫn không ngừng vung roi quất vun vút lên người của Dư Mộng Dao .
- Mượn tay tên mặt trắng đó đến đây , song giờ y liệu có biết mi bị giam ở đây hay không hả ? Ha Ha Ha Ha …
- Hắc hắc . cũng chưa chắc .
La Văn vừa dứt lời thì một tiếng rầm vang lên, tiếp đó là một giọng nói từ ngoài truyền vào làm y chột dạ quay ra nói lớn :
- Ai đấy ?
Trả lời y chỉ có sự yên ắng đến rợn người .
Trong lúc La Văn còn đang tập trung nhìn về phía xa tối om om , lòng thầm an ủi đó chỉ là ảo giác , thì tiếng bước chân lộp cộp bỗng truyền tới , phá tan không khí tĩnh lặng nơi đây làm y bất giác đổ mồ hôi hột .
Y liền ra hiệu cho hai tên thủ hạ của mình cầm đuốc đi thăm dò . Chúng vừa đi được mấy bước thì phựt một tiếng , cả hai đã đầu một nơi thân một nẻo rơi xuống đất như chuối rụng . La Văn nương theo ánh sáng của ngọn đuốc rơi dưới đất mà nhận ra khuôn mặt của y , mí mắt giật giật vẻ kinh hoàng :
- Ngươi , Ngươi … sao ngươi lại …
Trước mặt hắn lúc này là một lam y thiếu niên , kẻ chiều nay còn ngồi nói chuyện với La Văn , người mà thực lực tuy chưa được đề tên trên Thiên Bảng song hiện nay chẳng một ai trên giang hồ dám chọc vào y – Đại Hộ Pháp Vọng Linh Môn Hoa Vô Tâm .
Hoa Vô Tâm nhìn La Văn , mỉm cười tà dị :
- Nhị Đường Chủ hình như vừa nãy có nhắc đến ta thì phải . Hắc hắc , đêm khuya thanh vắng , người có nhã hứng tới nơi lao phòng tăm tối này làm gì vậy ?
La Văn mãi mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh , lạnh lùng nói :
- Câu này đáng lẽ ra phải để ta hỏi mới đúng . Không biết Hoa công tử đang đêm tới đây có việc gì ?
Hoa Vô Tâm liếc nhìn nữ nhân bị trói bên trong lao ngục , vẻ mặt từ bất ngờ chuyển sang giận dữ .
Y nhìn La Văn cất giọng âm u :
- Không biết nữ bằng hữu của ta có tội tình gì mà lại bị người của nhị Đường Chủ hành hạ đánh đập tới nông nỗi này ?
La Văn nhìn y , cất giọng uy hiếp :
- Đây là việc riêng của bổn phái . Mong Hoa công tử đừng can dự vào là hơn !
Dư Mộng Dao nãy giờ vẫn hưng phấn nhìn Vô Tâm nghe y vậy thì hổn hển nói :
- Hoa đại ca , nhị Đường Chủ La Văn có ý làm phản , là tội đồ của Hắc Phong Phái . Ta với thân phận là phó Trại Chủ đứng ra đảm bảo việc này . Xin huynh nể tình bằng hữu giữa hai ta mà giúp Mộng Dao thanh trừng nội bộ , muội cảm kích vô cùng .
La Văn sắc mặt lúc đen lúc trắng , tức giận vung roi quất về mặt nàng ta quát lớn :
- Tiện nhân , ngươi nói bậy bạ gì vậy ? xem tại
Một roi này tuy nhanh như cắt song vẫn bị Vô Tâm một tay nắm lấy . Y nhìn La Văn cất tiếng cười tà dị , thong thả nói :
- Nếu ta không lầm thì Dư Đường Chủ bạn ta đúng là phó Trại Chủ ở đây .Bây giờ không có Miêu Trại Chủ ở đây , tiếng nói của nàng ta có trọng lượng lớn nhất . Nhị Đường Chủ , Vô Tâm đành phải đắc tội rồi !
Vô Tâm nói rồi cầm ngọn Xích Ngọc Tiên trong tay giật mạnh , La Văn theo quán tính liền bị kéo tới , nhào vào người y . Hoa Vô Tâm vứt cây roi xuống đất , hai tay nhanh như cắt điểm vào hai huyệt Vân Môn và Toàn Cơ trên người hắn . Nhất thời La Văn vừa bị điểm huyệt chế trụ , lại vô phương dụng võ , cứ thế đứng như trời trồng chẳng cựa quậy tí gì được nữa .
Hoa Vô Tâm cũng chẳng buồn liếc nhìn y thêm nữa, quay sang cởi trói cho Dư Mộng Dao . Nàng ta vừa được tự do thì toàn thân vô lực , không gượng nổi phải tựa vào ngực y . Hoa Vô Tâm thừa cơ ôm vòng tay ôm eo người đẹp , miệng ghé sát vào tai nàng se sẽ nói :
- Mộng Dao , đã để nàng phải chịu khổ rồi !
...
Ngày đó Dư Mộng Dao dẫn nhân mã từ Hàm Dương quay về thì được Miêu Thiên Cương tiếp đón rất nồng hậu . Tối hôm đó , nàng đi tìm La Văn và khoe với y rằng đã lấy được Ngọc Liên Châu trong tay Bạch Vạn Lý . Chẳng ngờ La Văn đã ngấm ngầm lập bẫy từ trước , nàng bị y chuốc thuốc mê , tới khi tỉnh lại thì đã bị giam trong này rồi . Ngọc Liên Châu trong người tất nhiên là đã không cánh mà bay .
Sau đó nàng mới biết hóa ra La Văn là người của Miêu Thiên Cương . Từ trước tới giờ hắn chỉ là đóng kịch với nàng mà thôi . Dư Mộng Dao xưa nay vẫn không hiểu tại sao mình nhiều lần ỡm ờ mà y thủy chung vẫn không dám quá mức thân mật với nàng . Lúc đầu nàng còn nghĩ hắn là bậc chính nhân quân tử , song giờ mới ngộ ra là đó chỉ là vì y sợ Miêu Thiên Cương mà thôi .
Miêu Thiên Cương biết Dư Mộng Dao ăn ở hai lòng thì đã nén giận từ lâu . Sau khi Ngọc Liên Châu được lấy về thì lão lập tức ngửa bài với nàng . Lão vẫn còn tiếc sắc đẹp của Mộng Dao nên còn chần chứ không xuống tay mà chỉ dừng lại ở việc hành hạ ả mà thôi .
Dư Mộng Dao từ đó sống còn khổ hơn là chết . Nàng đang định tự sát để tránh phải chịu nỗi đau xác thịt song ngay lập tức từ bỏ ý định này khi được tin Hoa Vô Tâm tới đây làm khách .
Việc này đối với Dư Mộng Dao mà nói thì quả là một tin không thể nào tốt hơn được nữa . Trước đây , Hoa Vô Tâm đã từng cho thị một cây sáo nhỏ bằng lục ngọc . Khi có người thổi nó , chỉ cần y ở cách đó không quá hai dặm thì nhất định sẽ nghe được tiếng sáo . Mỗi một nữ nhân của Vô Tâm đều có một cây sáo này trong tay , việc y tặng nó cho Dư Mộng Dao có hàm ý gì thì khỏi cần nói cũng biết .
Dư Mộng Dao lúc đó đã có linh tính cây sáo này tương lai đối với mình sẽ là một sự trợ giúp không nhỏ nên đã đặc ý cất giấu nó ở chỗ kín của mình để phòng khi nguy cấp .(>_<) quả="" nhiên="" lần="" này="" nó="" đã="" cứu="" nàng="" ta="" một="" mạng="">)>
Dư Mộng Dao hằn học nhìn La Văn .
- Hoa đại ca , xin để người này uội tự tay xử lý !
Hoa Vô Tâm mỉm cười gật đầu rồi bồng nàng ta rời đi . Bóng cả hai dần khuất sau cánh cửa lao phòng , bỏ mặc những tiếng thều thào van vỉ xung quanh lại đằng sau lưng .
Hắc Phong Phái chuẩn bị đổi chủ .
.....
Lãnh Nhược Vân hai tay không ngừng khởi động cơ quan , lồng gỗ trên cao dần dần hạ xuống theo từng vòng quay của nàng . Tới khi nó chạm xuống mặt con đê nhỏ bằng đá xây ra giữa hồ , nơi Bát Cực Tiên Ông đã đứng đợi sẵn từ bao giờ thì Ngân Hoa Bà Bà bên trong đã nằm gục xuống không rõ sống chết .
Bát Cực Tiên Ông mắt long sòng sọc điên cuồng huy chưởng đánh lên mặt lồng được ghép từ những thân cây gỗ lim to gấp rưỡi bắp chân người thường , song chỉ là vô ích . Bây giờ lão đang bị trọng thương , tuy chưa đến nỗi chết nhưng sức lực trong cơ thể cũng chẳng còn là bao , lại bị Vĩnh Tiếu điểm huyệt nữa thì chẳng khác gì một lão già bình thường cả .
Nhược Vân chạy tới lấy chìa khóa mở cửa , song do đang trong cơn hoảng loạn nên loay hoay mãi vẫn chưa mở được . Vĩnh Tiếu thấy vậy thì kéo nàng ra , một chưởng đánh tan cửa lồng . Nhược Vân lao tới , bế xốc sư phụ ra ngoài .
Lúc này Ngân Hoa Bà Bà trong tay nàng hơi thở yếu ớt , sắc mặt dần chuyển sang màu den , mạch đập lúc có lúc không . Nhược Vân không kìm được òa khóc :
- Mẹ ..mẹ làm sao thế này ? mẹ tỉnh lại đi , mẹ..!
Ngân Hoa Bà Bà hơn hai mươi năm trước đã nhặt Nhược Vân từ chân núi Tuyết Mai Lý ngàn năm tuyết phủ về chăm sóc , nuôi nàng từ nhỏ đến lớn , lại tự tay truyền dạy võ công cho nàng . Tuy bà chỉ coi nàng là đệ tử song Nhược Vân từ lâu đã coi bà còn hơn cả mẹ ruột của mình rồi . Nếu không có Lãnh Diệp Hồng , Nhược Vân lúc đó còn là một đứa trẻ sơ sinh trong cái rét cắt da cắt thịt đó không chết vì lạnh mới là lạ .
Tuy Ngân Hoa Bà Bà không phải là mẹ ruột của nàng , nhưng người đáng để cho Lãnh Nhược Vân gọi bằng mẹ trên đời này chỉ có một mình bà mà thôi .
Bát Cực Tiên Ông sắc mặt đờ đẫn . Lão quỳ xuống bên cạnh Ngân Hoa Bà Bà run giọng nói :
- Tại sao ? Tại sao bà lại tự tìm cái cái chết ? Ba mươi năm trước, bà đã hứa với ta những gì ? Bây giờ ta đã có tất cả , tiền tài , quyền lực , danh vọng .. Ta đã làm được , vậy mà bà lại bội ước là sao ?
Lão như sực nhớ ra chuyện gì , vội xé tấm vải đỏ mang theo bên người đánh xoạt một cái . Hóa ra bên trong là một thanh kiếm , một thanh kiếm đen xì , chuôi có khắc hình đầu lâu . Bát Cực Tiên Ông trợn mắt lên , trong mắt hằn lên những tia máu li ti màu đỏ , cầm thanh kiếm giơ ra trước mặt Ngân Hoa Bà Bà cười lớn , tiếng cười có phần chua chát .
- Mịch Nam Hải , bà có thấy gì đây không ? đây chính là Long Hình Bá Kiếm , thứ mà bà vẫn thường hay nhắc tới trước mặt ta khi xưa .Cả nó ta cũng đã mang tới đây rồi ! Chưa hết , ta còn vì bà mà xây nên cả một Nam Hải Thần Cung nguy nga tráng lệ . Vậy mà , vậy mà …
Lão cứ lẩm bẩm hai từ “ vậy mà , vậy mà “ mãi không dứt . Vĩnh Tiếu thoáng thấy Long Hình Bá Kiếm trong tay lão thì giật mình vội định thần nhìn kỹ . Nhưng chàng rất nhanh phát hiện ra đây chỉ là một thanh kiếm giả . Bởi Vĩnh Tiếu nhở dưới chuôi Long Hình Bá Kiếm có khắc một hàng chữ mờ không phải tiếng Hán mà thanh kiếm này lại hoàn toàn không có . Phải rất lâu sau , chàng mới biết đó là chữ Nôm , nhưng đó là chuyện ngày sau , chúng ta hãy khoan nhắc tới .
Lãnh Diệp Hồng cố mở mắt nhìn thanh kiếm đen xì trong tay lão , miệng cố sức nhếch lên , muốn cười một cái song lực bất tòng tâm , chỉ đành thều thào nói :
- Ta .. chỉ có thể nói .. xin lỗi với ông mà thôi . Kiếp sau ..
Bà ta nói tới đây thì ho khù khụ , sắc mặt xám xịt , rõ là không còn gắng gượng được bao nhiêu nữa . Vốn dĩ Lãnh Diệp Hồng mấy năm nay đã muốn lấy cái chết để bồi lại những tội ác đã làm xưa kia , song còn vướng bận lời hứa năm xưa với Diệp Minh Phàm , tức Bát Cực Tiên Ông bây giờ nên mới tiếp tục lưu lại trần thế tới tận bây giờ .
Nay bà ta đã chờ được lão , giữ đúng lời hứa ba mươi năm về trước thì cảm thấy chẳng còn gì phải luyến tiếc trên đời nữa , liền cắn luôn viên Đoạn Hồn Đan ngậm sẵn trong miệng mà tự tử luôn .
Lãnh Nhược Vân vùi mặt vào ngực bà khóc vùi .
- Mẹ , mẹ ..
Lãnh Diệp Hồng tay khẽ đặt trên lưng đồ đệ yêu vuốt nhẹ ,thều thào nói :
- .Đừng khóc .. việc hôm nay .. là gieo nhân nào gặt quả nấy mà thôi .. lẽ ra ..
Bà ngừng lại quay sang nhìn Bát Cực Tiên Ông thở hào hển , giọng nói đã mười phần suy yếu .
- Diệp Minh Phàm .. việc mà ta muốn .. nhờ ông ..
Bát Cực Tiên Ông nghe vậy thì vội ngẩng mặt lên , Long Hình Bá Kiếm vẫn nắm chặt trong tay .
Lãnh Diệp Hồng nhìn lão gượng hết hơi sức nói tiếp , đôi mắt khi sắp lìa đời hiện lên một vẻ mê man ..
- Nhờ .. ông chôn ta ở .. trên núi .. Chung Nam ..
Nói xong tâm nguyện cuối cùng của mình , Lãnh Diệp hồng thần thái mãn nguyện , hai mắt từ từ nhắm lại , cả người xìu xuống trong lòng Nhược Vân .
Đời người ai cũng phải chết , song có mấy ai được chết trong thanh thản như vậy ? âu cũng là một sự giải thoát ột nữ ma đầu khét tiếng tàn ác , đã từng gây bao trường gió tanh mưa máu khắp chốn võ lâm khiến người người phẫn nộ .
Nguyên nhân cũng chỉ vì một chữ tình ! vì tình sinh hận , vì hận mà lầm đường , lạc lối ...
Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết
Nam Bắc hai đàng thế rồi li biệt
Mưa dầm nắng dãi hai ngả quan san
Thiếp nhớ chàng muôn phần đau khổ
Thiếp nhớ chàng sầu khổ biết bao
Hỏi chàng đang ở phương nao
Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng (*)
- Nhược Vân , đừng quá đau buồn mà tổn hại đến sức khỏe ..
Vĩnh Tiếu đã mấy lần khuyên giải song Nhược Vân vẫn ngồi đó ôm xác sư phụ không buông . Chàng quay sang nhìn Bát Cực Tiên Ông cũng đang ngây ngốc đứng đó như một bức tượng thì khẽ thở dài , không nói thêm câu nào nữa .
Một canh, hai canh , ba canh trôi qua , Thạch Thanh đợi tới bây giờ đã gần bốn canh giờ rồi mà không thấy chút động tĩnh gì ở bên dưới thì vô cùng nóng ruột . Thực sự mà nói , với một người như Thạch Thanh , đợi được tới bây giờ đã là một sự kiên nhẫn không nhỏ rồi .
Thạch Thanh đã mấy lần định đi xuống song đều bị hai nữ tỳ kia cản lại . Hai người này đều biết chút võ công , một người nàng còn chẳng đánh lại được nữa là hai . Thạch Thanh chỉ còn biết nén giận ngồi xuống , song đã thầm khắc ghi khuôn mặt của hai nữ tử nọ vào đầu , để làm gì thì chỉ mình nàng biết .
Cuối cùng bên dưới cũng có tiếng chân người đi lên . Từ dưới thông đạo , Vĩnh Tiếu dìu Nhược Vân thần thái bơ phờ lên trước , Bát Cực Tiên Ông bế một thiếu phụ theo sau . Thiếu phụ trên tay lão có vẻ như đang ngủ , trên miệng là nụ cười mãn nguyện , chắc đang mơ một giấc mộng đẹp .
- Tỷ tỷ , đại ca , hai người làm gì dưới đó mà lâu vậy ? làm muội ở trên này sốt ruột quá !
Thạch Thanh chạy ra nhanh miệng hỏi . Nhưng đáp lại nàng chỉ là cái gật đầu có lệ của đại ca , còn Nhược Vân thì chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng lấy một cái . Hai nữ tỳ kia vừa thấy thiếu phụ trên tay Bát Cực Tiên Ông thì vội quỳ xuống đồng thanh nói :
- Cốc Chủ !
Hai người bọn họ thấy Cốc Chủ được lão già kia bế trong tay thì rất đỗi ngạc nhiên , song thấy bà đang say ngủ và Nhược Vân bên cạnh thần thái có vẻ thờ ơ thì cũng không dám hỏi , chỉ nhìn nhau một cái rồi im lặng đi theo lão mà thôi .
..o0o..
Ngày hôm sau , Vô Tình Cốc tổ chức tang lễ , tiễn đưa linh hồn Cốc Chủ Ngân Hoa Bà Bà về trời . Ba ngày sau , thuận theo di nguyện trước lúc chết của sư phụ , Lãnh Nhược Vân sai Tiểu Linh tháp tùng di thể của bà tới an táng tại Chung Nam Sơn . Bát Cực Tiên Ông và người của Nam Hải Thần Cung cũng đi theo hộ giá .
Hai ngày sau , Nhược Vân bàn giao lại Vô Tình Cốc cho Bạch Di rồi cùng Vĩnh Tiếu và Lâm Thạch Thanh lên đường quay trở về Hắc Phong Phái .
Ba người rời Tuyết Mai Lý , rời xa Vô Tình Cốc trong tâm trạng bồi hồi khó tả . Họ lên đường nhằm Liễu Châu , Quảng Tây mà đi . Suốt dọc đường đi , Thạch Thanh vốn giỏi ăn nói , lại không ngừng an ủi và chia sẻ với Nhược Vân nên rất nhanh chiếm được cảm tình của nàng . Hai người không bao lâu đã thân nhau như là chị em ruột vậy , chẳng ngó ngàng gì tới Vĩnh Tiếu nữa làm chàng không khỏi chép miệng ngao ngán .
Lần này Vĩnh Tiếu về Hắc Phong Trại mục đích là để trao tận tay cuốn bí kíp Phệ Hồn Chưởng cho Dư Mộng Dao . Thực ra chàng đã điều tra rõ thân thế của Dư Mộng Dao từ lâu , nàng ta là con gái Dư Mộng Liên , lại nắm được Phệ Hồn Chưởng đã thất truyền bấy lâu , vậy thì chắc chắn là hậu bối của sư phụ chàng chứ không sai vào đâu được nữa .
Xong đâu đấy Vĩnh Tiếu sẽ tới Ngọc Phật Tự , đem cuốn kinh thư kia trả cho họ . Sau đó chàng sẽ cùng Nhược Vân tìm một vùng đất yên bình không có chém giết , không có minh tranh ám đấu , không có hận thù mà sống nốt những năm tháng còn lại trong đời .
Quả là những tháng ngày hạnh phúc biết bao !
.....
Còn về phía Hắc Phong Phái , Dư Mộng Dao tối đó vừa được Hoa Vô Tâm cứu thoát thì ngay ngày hôm sau Lục Kháng dẫn nhân mã trở về , mang theo Lữ Văn Đức bị mù một bên mắt và một tin không thể tốt hơn được nữa .
Miêu Thiên Cương đã chết trong Vô Tình Cốc !
Dư Mộng Dao sau đó nhờ Hoa Vô Tâm chống lưng đã nghiễm nhiên ngồi lên ghế Trại Chủ . La Văn bị khép vào tội bí mật làm loạn , y bị chém đầu thị chúng trước toàn bộ người trong Trại . Cả nhà Miêu Thiên Cương đều bị giam vào ngục . Bốn đứa con trai của lão bị Dư Mộng dao bắt giết không sót một ai . Chỉ tội cho cô bé Miêu Nhược Lan cũng bị bắt giam vào ngục tối cùng mẹ không biết ngày nào mới thấy được ánh mặt trời .
Hắc Phong Phái thực chất vốn chỉ là một cái trại phỉ tặc có quy mô lớn mà thôi , từ trước tới giờ vẫn tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua . Trước uy thế của Dư Mộng Dao , không một ai dám đứng về phía Miêu Thiên Cương cả . Lữ Văn Đức , Lục Kháng , Thạch Tư Minh , Hàn Thanh Huy cả thực lực lẫn vị trí trong phái đều kém Dư Mộng Dao , lại thêm một Vọng Linh Môn chống lưng cho thị nữa nên dẫu có bất bình cũng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt .
Hoa Vô Tâm một mũi tên trúng hai đích , vừa kết thêm một đồng minh cho Vọng Linh Môn lại thu được trái tim vị đại mỹ nhân đứng thứ hai trong thiên hạ về tay thì cao hứng vô cùng . Song có lẽ bây giờ thần may mắn đang đứng về phía y , hai hôm sau hắn còn nhận được một tin cũng đáng mừng không kém .
Đó là một buổi chiều đẹp trời , Vô Tâm đang nhâm nhi ly trà đặc sản vùng Vân Nam thì một tên thuộc hạ tất tả từ ngoài vào báo , một tin làm y suýt chút nữa thì rơi cả chén trà trong tay xuống đất vì ngạc nhiên.
- Hoa công tử , bên ngoài có chưởng môn phái Nga Mi tới xin gặp .
Xem tiếp: Chương 77 : Đụng Độ