Thấy sắc mặt Hư Tử Uyên có chút kì lạ, Cổ Thần hỏi:
- Sư tỷ, không lẽ tỷ biết ông ta?
Hư Tử Uyên gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nói:
- Có lẽ... là biết.
- Ông ấy là người của bản tông?
Cổ Thần hỏi, bản thân hắn cũng rất hiếu kì về con người của Nam Thiên đạo nhân.
Hư Tử Uyên lắc lắc đầu, nói:
- Ta đã không gặp ông ta nhiều năm rồi, cũng không biết có đúng hay không. Không nói chuyện đó nữa, nếu như có người đã dạy đệ Kinh Tiên Chỉ, vậy thì ta sẽ dạy đệ tiếp.
- Cảm ơn sư tỷ.
Mặc dù Hư Tử Uyên không nói về Nam Thiên đạo nhân khiến Cổ Thần có chút thất vọng, nhưng, nói chung, vui vẫn nhiều hơn.
- Kinh Tiên Chỉ, chính là ngưng tụ pháp lực toàn thân vào một điểm, đánh ra một đòn mà uy lực phát ra còn mạnh hơn cả các loại pháp bảo khác. Khi còn ở Tiên Thiên cảnh, chỉ có thể tu luyện qua loa, muốn phát huy được uy lực thực sự của Kinh Tiên Chỉ, cần phải đến Thần Hải cảnh, mới có thể dùng pháp lực sử dụng được.
- Kinh Tiên Chỉ dồn pháp lực toàn thân vào một điểm, công kích lực cực mạnh, một chỉ đánh ra, cho dù là tiên nhân, cũng phải kinh ngạc, sở dĩ có tên là Kinh Tiên Chỉ vì khi thi triển nó, cho dù tiên nhân xuất hiện trước mặt, cũng bị giết chết chỉ bởi một chỉ.
...
...
Từ đó về sau, số lần Hư Tử Uyên đến vườn linh dược càng nhiều hơn, có lúc cách một ngày một lần, có lúc liên tục ngày nào cũng đến.
Cứ sáng sớm, Cổ Thần chăm sóc vườn linh dược chờ Hư Tử Uyên đến rồi cùng nàng học Kinh Tiên Chỉ. Lúc Hư Tử Uyên không đến, Cổ Thần tự mình tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp, với tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín Thiên Cương Thối Thể đại pháp có thể tu luyện lên tầng thứ năm.
Vườn linh dược được hắn chăm sóc rất chu đáo.
Thông tin ba người Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi bị phạt đòn một trăm gậy và ở trong phòng kiểm điểm ba tháng nhanh chóng truyền khắp Bách Thảo Phong, từ đó về sau, không còn sư huynh đệ nào cố ý đến đây làm khó Cổ Thần nữa. Cho dù là đến lĩnh thuốc thì cũng phải đi lấy chỉ thị của Tôn trưởng lão trước.
Mỗi buổi tối đều là thời gian tu luyện thực sự của Cổ Thần, tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, một hơi thở là cả một đêm. Cứ mỗi sáng sớm, từ miệng Cổ Thần lại phun ra một luồng khí tiễn, khí tiễn mang theo âm thanh của tiếng sấm rền, tẩy sạch tạp khí, tu vi tăng trưởng cực nhanh.
Từng ngày trôi qua, vượt xa sức tưởng tượng, thông tin Hoàng Phủ Cực bị Cổ Thần đánh truyền đến Ẩn Kiếm Phong mà Hoàng Phủ Hạo không có phản ứng gì, hắn được Ẩn Kiếm Phong thủ tọa thu làm đệ tử thân truyền, đang bị Lệ Kiếm Vân bắt khổ tu, để sớm đột phá Thần Hải cảnh tu vi.
Một tháng... hai tháng... ba tháng...
Chớp mắt, ba tháng đã lại trôi qua, một tháng trước, tu vi Tiểu Bạch đã lại tiến thêm một tầng, đạt đến tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Hôm đó, Hư Tử Uyên nhìn thấy Cổ Thần, mắt đột nhiên ánh lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Cổ sư đệ, đệ... Đệ đột phá đến tu vi Tiên Thiên cảnh tầng ba rồi sao?
Cổ Thần mỉm cười gật đầu, nói:
- Mới chỉ không cẩn thận chút xíu mà đã đột phá Tiên Thiên cảnh tầng ba rồi, ha ha...
Cổ Thần biểu hiện tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một là để sau khi vào Hư Thiên Tông được phân đến Bách Thảo Phong, trở thành đệ tử Bách Thảo Phong rồi Cổ Thần đương nhiên không thể duy trì mãi ở Tiên Thiên tầng một tu vi được.
Nhưng, muốn thể hiện tu vi bản thân, cũng không thể một bước nhảy vọt, như vậy sẽ bị người khác để ý, nên, cứ ba tháng, Cổ Thần lại nâng tu vi lên một tầng, như vậy, hai năm sau, tự nhiên sẽ đến cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Mặc dù, tốc độ như vậy cũng khá biến thái, nhưng, dù sao cũng tốt hơn tu vi thực của Cổ Thần.
Hư Tử Uyên gật đầu nói:
- Xem ra trong nhóm để tử lần này, thành tựu của đệ sẽ cao nhất.
Cổ Thần nhún nhún vai, nói:
- Sư tỷ, đệ sớm đã nói qua rồi mà, đệ rất có thiên phú.
Hư Tử Uyên mỉm cười, nói:
- Đệ đúng là rất có thiên phú, nhưng, vẫn còn một người có thiên phú hơn đệ.
- Ai...?
Cổ Thần hỏi.
- Hoàng Phủ Hạo.
Hư Tử Uyên nói:
- Hắn đã tu luyện đến Tiên Thiên cảnh tầng chín đỉnh phong, sắp sửa chạm đến bình cảnh tầng chín, đợi trùng phá xong bình cảnh đó, tu xuất Thần Hải kết thành đạo thai, Hoàng Phủ Hạo chính là một đệ tử Thần Hải cảnh.
- Chạm đến bình cảnh tầng chín rồi sao? Hắn còn chưa đến mười lăm tuổi, tốc độ này đúng là nhanh thật.
Cổ Thần gật đầu nói.
Hư Tử Uyên gật đầu nói:
- Cho nên, đệ phải luyện tập thật chăm chỉ, tiên cảnh tầng ba, còn cách Tiên Thiên cảnh tầng chín đỉnh phong rất xa, hôm nay ta đến đây không phải dạy đệ tu luyện, mà là đến hái một số linh dược, luyện Trúc Thai đan.
Trúc Thai đan giống như thai nguyên đan, đều là thất phẩm đan dược, thai nguyên đan là linh dược tăng trưởng Trúc Thai kỳ tu vi, Trúc Thai đan là đan dược giúp đỡ Tiên Thiên cảnh tầng chín tu sĩ, đúc đạo thai tu xuất Thần Hải.
Mặc dù đều là đan dược thất phẩm, nhưng, Trúc Thai đan so với thai nguyên đan bất luận nguyên liệu cần thiết hay kĩ thuật của đan dược sư, đều cao hơn rất nhiều, thai nguyên đan, tất cả thất phẩm đan dược sư đều có thể luyện thành, còn Trúc thai đan, chỉ có rất ít thất phẩm đan dược sư mới có thể luyện được.
Thất phẩm đan dược sư có thể luyện ra Trúc thai đan, gần như đều có thể đột phá lên đan dược sư bát phẩm.
Ví dụ, Văn Sư Hào và Hư Tử Uyên, đều là đan dược sư thất phẩm, nhưng, Văn Sư Hào chỉ có thể luyện ra thai nguyên đan, mà không luyện được Trúc thai đan, còn Hư Tử Uyên luyện được cả hai loại đan dược, cho nên, kĩ thuật luyện đan của Hư Tử Uyên chắc chắn cao hơn Văn Sư Hào.
Hư Tử Uyên gật gật đầu, nói:
- Sư phụ giao nhiệm vụ luyện đan cho ta, tu vi của ta đã tiếp cận Tiên Thiên cảnh tầng chín đỉnh phong, mấy tháng nữa có lẽ sẽ chạm đến bình cảnh tầng chín, ta đến hái chút linh dược, luyện một viên để chuẩn bị cho mình.
- Vậy sao? Chúc mừng sư tỷ...
Cổ Thần mừng rỡ nói.
- Ừm, giúp ta hái bốn gốc quỷ diệp thảo, bốn gốc ngọc túy hoa, bốn gốc đông phục thảo... Hái xong mấy thứ này ta còn phải đi Long Nha Cốc hái mười gốc long nha thảo.
Hư Tử Uyên nói.
Quỷ diệp thảo, ngọc túy hoa, đông phục thảo, long nha thảo đều là linh thảo quý hiếm, thời gian trưởng thành sớm, nhưng số lượng rất ít, không thể làm chủ dược, mà chỉ là một số nguyên liệu phụ không thể thiếu mà thôi.
Luyện Trúc thai đan cần rất nhiều linh thảo, luyện một viên Trúc thai đan nguyên chủ dược đã cần huyết ô hơn sáu trăm năm, âm chi, dương chi, thiên hòa hoa....bốn loại linh thảo cao cấp mỗi loại một gốc, nguyên liệu phụ, cũng cần quỷ diệp thảo, ngọc túy hoa, đông phục thảo mỗi loại hai gốc, long nha thảo năm gốc.
Không nói nguyên liệu phụ vô cùng quý hiếm, bốn loại chủ dược đều là linh dược cao cấp sáu trăm năm trở lên, rất khó kiếm, bởi vậy, giá trị của Trúc thai đan cực cao, một viên đáng giá hơn vạn linh thạch.
Linh dược cao cấp sáu trăm năm trở lên, nếu chỉ dựa vào vườn dược liệu, thời gian cần thiết tương đối dài, cho nên, trên cơ bản đều là Thần Hải cảnh trưởng lão hoặc đệ tử trở lên đi Đông hoang tìm hái, nguyên liệu phụ thì trực tiếp hái trong vườn linh dược.
Cổ Thần hái bốn gốc quỷ dược thảo, ngọc túy hoa, đông phục thảo, giao cho Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên thu hết linh thảo vào trong Càn Khôn Trạc, đang định rời đi thì đột nhiên một đường quang mang màu xám phá không bay đến, đáp xuống trước mặt hai người.
Độn quang biến mất, là Hoàng Phủ Cực.
Thời gian ba tháng kiểm điểm đã hết, Hoàng Phủ Cực lại được tự do.
Hoàng Phủ Cực vừa đáp xuống trước mặt Cổ Thần, mắt đã lóe lên một tia kinh ngạc, ba tháng trước Cổ Thần mới là Tiên Thiên cảnh tầng hai, bây giờ hắn đã là Tiên Thiên cảnh tầng ba, thời gian nửa năm từ Tiên Thiên cảnh tầng một đến tầng ba, tốc độ đúng là không bình thường.
- Cổ sư huynh...
Hoàng Phủ Cực hành lễ, bộ dạng vô cùng lễ phép, ba tháng kiểm điểm có lẽ đã rèn luyện hắn không ít.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Hoàng Phủ sư đệ, chúc mừng chúc mừng, đệ cuối cùng cũng được tự do rồi, đến đây có việc gì không?
Hoàng Phủ Cực giơ tay, một tờ giấy xuất hiện trong tay hắn, đưa cho Cổ Thần, nói:
- Cổ sư huynh, sư đệ muốn khiêu chiến với sư huynh trước sự chứng kiến của tất cả sư huynh đệ trong Bách Thảo Phong.
Cổ Thần nhận tờ giấy, chỉ thấy trên đó viết:
Thư khiêu chiến
Giải đấu luyện đan giữa các đệ tử mới năm nay, Hoàng Phủ Cực muốn được khiêu chiến với Cổ Thần, cược mười cái tát, giải đấu luyện đan kết thúc, người thắng cuộc sẽ được tát người thua mười cái.
Người khiêu chiến kí tên: Hoàng Phủ Cực
Người bị khiêu chiến kí tên:
Phì...
Cổ Thần không khỏi phì cười.
Hoàng Phủ Cực thấy vậy, nghiêm nghị nói:
- Cổ sư huynh, ta chính thức khiêu chiến với ngươi. Bây giờ tất cả đệ tử Bách Thảo Phong đều biết tin này, nếu như ngươi không đồng ý, thì ngươi chính là kẻ hèn nhát.
Chuyện bị phạt ba tháng trước, Hoàng Phủ Cực sao có thể quên nhanh như vậy? Nhưng hắn không đánh lại được Cổ Thần, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy báo thù vô vọng, nhưng, trong quá trình kiểm điểm ba tháng, bởi vì quá nhàn rỗi, ngoài việc tu luyện Hoàng Phủ Cực chỉ còn biết luyện luyện đan dược.
Một ngày đột nhiên hắn nghĩ, nếu như đánh không lại Cổ Thần vậy tỷ thí luyện đan thuật thì sao? Hắn đối với luyện đan rất có thiên phú, nhập môn ba tháng đã là đan dược sư nhất phẩm, trong thời gian kiểm điểm ba tháng, hắn lại thành công luyện xuất tụ nguyên linh dịch trung phẩm, trở thành đan dược sư nhị phẩm.
Nhập môn mới nửa năm đã trở thành đan dược sư nhị phẩm, không nói đệ tử mới nhập môn, xét cả Bách Thảo Phong này, có lẽ cũng phải nằm trong số top 3. Hoàng Phủ Cực mừng đến nỗi hoa chân múa tay, không ngờ hắn bị ca ca phái đến Bách Thảo Phong lại bất ngờ phát hiện mình là một luyện đan kì tài?
Bởi vậy, Hoàng Phủ Cực mới nghĩ ra cách này, tu luyện không bằng được Cổ Thần vậy thì so luyện đan, dù sao ở Bách Thảo Phong, luyện đan vẫn quan trọng hơn tu luyện, thông qua luyện đan đánh bại Cổ Thần, càng có thành tựu hơn.
Nếu như có thể tát Cổ Thần mười cái ngay trước mặt các sư huynh đệ, cảm giác ấy chắc rất thú vị? Thể diện mất đi sẽ hoàn toàn tìm lại, Hoàng Phủ Cực thích thú nghĩ.
- Hoàng Phủ sư đệ, ta phải nói với ngươi điều này, hắc hắc... Ngươi đang tự tìm rắc rối đấy.
Cổ Thần hắc hắc cười nói.
Hư Tử Uyên ngạc nhiên nhìn Cổ Thần, không biết tại sao hắn lại tự tin vậy. Hoàng Phủ Cực là thiên tài luyện đan nổi tiếng của Bách Thảo Phong, rất nhiều sư huynh ưu tú cũng không thể luyện ra tụ nguyên linh dịch trong vòng chưa đến sáu tháng. Đệ tử Bách Thảo Phong bây giờ đều đã gọi hắn là thiên tài luyện đan số hai Bách Thảo Phong.
Thiên tài luyện đan số một, đương nhiên là Hư Tử Uyên.
- Hắc hắc...
Hoàng Phủ Cực không khỏi đắc ý cười, nói:
- Cổ sư huynh, vậy ngươi có nhận lời khiêu chiến của sư đệ hay không?
Cổ Thần nhún nhún vai, nói:
- Nếu như ngươi đã muốn tự tìm rắc rối thì ta cũng không có vấn đề gì.
Nói vậy nghĩa là Cổ Thần đã nhận lời khiêu chiến của Hoàng Phủ Cực.
- Cổ sư đệ, hắn bây giờ là đan dược sư nhị phẩm, luyện đan chi thuật khó hơn tu luyện rất nhiều...
Thấy Cổ Thần chưa nghĩ đã nhận lời, Hư Tử Uyên nhắc nhở.
Cổ Thần cười khẽ, nói:
- Không có gì, không phải luyện đan chi thuật sao? Chuyện nhỏ.
- Được, ha ha...
Hoàng Phủ Cực ha ha cười, nói:
- Vậy thì hãy để cho ta được nhìn thấy kĩ năng luyện đan "lợi hại" của sư huynh ở đại hội.
Cổ Thần dùng Tiên Thiên chân khí, kí hai chữ Cổ Thần vào chỗ người bị khiêu chiến, sau đó trả lại cho Hoàng Phủ Cực, nói:
- Không vấn đề gì.
Chữ kí bằng chân khí của mỗi tu sĩ đều không giống nhau, dấu vết trên thư khiêu chiến đều là hai người dùng Tiên Thiên chân khí tạo thành, đương nhiên không thể làm giả.
Hoàng Phủ Cực nhận lại thư khiêu chiến, nói:
- Hẹn gặp lại ở đại hội luyện đan, sư đệ xin phép đi trước.
- Không tiễn.
Cổ Thần chỉ nói đúng hai chữ.
Hoàng Phủ Cực hóa thành một đường hào mang, biến mất phía chân trời.
Hư Tử Uyên thu ánh mắt, nói:
- Cổ sư đệ, đệ nhận lời khiêu chiến của hắn, nếu như thua, cho dù là sư phụ cũng không bảo vệ được đệ.
Hư Thiên Tông là một tông môn lớn, đệ tử trong môn có hàng ngàn người, từng ấy người cùng nhau sinh sống khó tránh phát sinh mâu thuẫn, có mâu thuẫn nếu chỉ dựa vào quy tắc thì sẽ không thể cấm mãi được, bởi vậy Hư Thiên Tông chỉ cấm đệ tử đánh nhau chứ không cấm đệ tử trực tiếp giải quyết mâu thuẫn.
Khiêu chiến là phương pháp giải quyết mâu thuẫn trực tiếp nhất, hai đệ tử có mâu thuẫn, chỉ cần một lá thư khiêu chiến, nếu như hai bên đều đồng ý, vậy thì lá thư khiêu chiến đó sẽ có hiệu lực, người thua cuộc nhất định phải làm theo những ước định đã kí, không ai được quyền can thiệp.
Đương nhiên, ước định trong thư khiêu chiến không được quá đáng, ví dụ như rời khỏi tông môn, gãy tay gãy chân hay mất mạng... Những việc như vậy tông môn đều không cho phép, cho dù hai bên đều đã kí thì ước định cũng không có hiệu quả, trưởng bối trong môn đều có thể ra tay ngăn cấm.
Nhưng, mười cái tát, năm ngàn linh thạch,... Vân vân, đều nằm trong phạm vi cho phép của tông quy.
Theo như thư khiêu chiến của Hoàng Phủ Hạo, người thua phải chịu mười cái tát, mặc dù đã đạt đến giá trị cao nhất nhưng vẫn có hiệu lực.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Sư tỷ, ta không chỉ có thiên phân tu luyện, mà luyện đan càng có thiên phú.
Những gì Cổ Thần nói đều không phải là giả. Kiếp trước tu vi hắn thấp, nhưng trình độ luyện đan thì tương đối cao, trong số đệ tử Bách Thảo Phong, chỉ có luyện đan thuật của Hư Tử Uyên là cao hơn hắn.
- Luyện đan có thiên phú? Vậy mà lâu nay ta chỉ thấy đệ tu luyện, có luyện đan dược bao giờ đâu?
Hư Tử Uyên hỏi.
Cổ Thần cười nói:
- Sư tỷ, lúc ta còn chưa nhập môn thỉnh thoảng có đến một động phủ tu sĩ, được chủ nhân động phủ để lại cho một quyển nhật kí luyện đan, cho nên ta chính là một đan dược sư.
- Thật sao?
Hư Tử Uyên có chút nghi hoặc nói:
- Vậy đệ có thể luyện ra đan dược cấp mấy?
- Ừm...
Nếu như nói cụ thể, Cổ Thần thực sự không biết phải nói thế nào, mơ mơ hồ hồ trả lời:
- Nói chung là đệ biết luyện đan, còn luyện ra được đan dược cấp mấy thì ta cũng không rõ lắm.
Nếu như để Cổ Thần luyện, đừng nói đan dược thập phẩm, cho dù là tiên đan vượt quá phạm vi linh dược thập phẩm hắn cũng có thể luyện ra, nên cũng rất khó nói là đan dược sư cấp mấy.
Hư Tử Uyên nói:
- Nếu như đệ đã có cơ bản thì tốt, năm nay đã qua được một nửa, chỉ còn nửa năm nữa sẽ đến đại hội luyện đan của các đệ tử mới, đệ phải bỏ việc tu luyện lại, luyện tập luyện đan thuật nhiều hơn, nếu không bại trước Hoàng Phủ sư đệ, đệ sẽ phải chịu mười cái tát trước mặt các đệ tử, đó không phải là chuyện vinh quang gì đâu.
- Sư tỷ yên tâm đi, thắng Hoàng Phủ sư đệ chỉ là chuyện nhỏ trăm phân trăm không có vấn đề gì.
Cổ Thần cười nói.
- Sao đệ lúc nào cũng tự tin như vậy?
Thấy Cổ Thần vẫn bình chân như vại, Hư Tử Uyên cảm thấy có chút chán nản.