21 CHƯƠNG 21
Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt Đường Đinh Chi, dùng sức nắm cằm y, lạnh giọng nói: “Mày nói gì với nó, định làm gì nó hả?”
Đường Đinh Chi thản nhiên nói, “Trẻ con nhớ cha mẹ là chuyện bình thường.
22 CHƯƠNG 22
Hai người Myanmar kia dù sao cũng chỉ là phi công, không tinh thông kiến thức về hàng hải. Khi họ ý thức được hải lưu và thời tiết có thay đổi, người mù cũng có thể cảm giác được không khí trên biển không ổn.
23 CHƯƠNG 23
Khi con tàu viễn dương kia tới gần họ, đừng nói hai người Myanmar, các thành viên của quân đoàn lính đánh thuê gần như phát khóc.
Chết cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là bị chết nghẹn khuất.
24 CHƯƠNG 24
Hàng ngày Thẩm Trường Trạch rời giường lúc 4 giờ sáng, “cơm khai vị” đã định trước bữa sáng là mang 20 kg chạy 10 km, 100 cái hít đất, 100 lần nhảy ếch, 200 lần gập bụng và 50 cái đẩy người về phía trước.
25 CHƯƠNG 25
Khi Cali báo cho Thiện Minh đứa nhỏ vẫn chưa về, trời đã sắp tối đen. Hắn ăn cơm chiều xong sẽ lên phi cơ, thời gian còn lại không nhiều.
Thiện Minh nghĩ rằng Thẩm Trường Trạch chạy đi đâu được chứ, lộ trình 5, 6km đi mất rất ít thời gian, mà nó cũng không phải là thằng nhóc ham chơi.
26 CHƯƠNG 26:
Sau khi Thẩm Trường Trạch ngất xỉu thì gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thiện Minh bảo Pearl đến kiểm tra cho nó, sau khi Pearl xem xong thì nói thể lực của đứa nhỏ bị tiêu hao quá nhiều, nhưng cũng không nên ngủ lâu như vậy, tuy nhiên cũng không thấy thân thể nó có gì không ổn.
27 CHƯƠNG 27
Thiện Minh gia tăng cường độ huấn luyện của Thẩm Trường Trạch lên một phần ba, nếu một người chạy 5 km đã mệt đến không chịu nổi, đừng nói là tăng thêm 2 km, cho dù chỉ tăng 200 mét cũng là khiêu chiến cực lớn với thân thể và ý chí của nhiều người.
28 CHƯƠNG 28
Từ đó về sau, Thiện Minh lấy mỗi quý làm thời điểm gia tăng lượng huấn luyện của Thẩm Trường Trạch. Quân đoàn lính đánh thuê thường xuyên tổ chức đủ loại luyện tập thực chiến, luyện tập kiểu này tuy rằng không thể xem như chiến đấu thật sự, nhưng đều là súng thật đạn thật, tính nguy hiểm rất cao, ít nhất là địa lôi bố trí dọc đường, lưới cảnh giới, cạm bẫy đều có thể dễ dàng lấy mạng người.
29 CHƯƠNG 29
Máy bay trực thăng của công ty Jason Autari trực tiếp đưa mười bốn lính đánh thuê của Du Chuẩn tới Manhattan.
Nhìn cảnh đêm xa xỉ phồn hoa sau khi màn đêm buông xuống, tâm tình của các lính đánh thuê trên máy bay đều rất tốt, chỉ có đối tượng mà bọn họ phải bảo vệ thì lúc nào cũng là vẻ mặt ngưng trọng.
30 CHƯƠNG 30
Al báo với Thiện Minh là các tay súng bắn tỉa đã vào vị trí, các mái nhà có vị trí cao gần đó đều đã được dọn sạch, Thiện Minh dẫn dắt những người còn lại hộ tống Aulastine đi tới bữa tiệc.
31 CHƯƠNG 31
Cảnh sát đứng ngoài cửa khách sạn dùng loa khuếch đại âm thanh hô lớn, yêu cầu được nói chuyện với bọn phản động.
Thủ lĩnh kia liền nói ra điều kiện bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, quả nhiên là nhằm vào công ti Jason Autari, đầu tiên bọn họ yêu cầu công ti hủy bỏ hợp đồng vũ khí với chính phủ Nigeria, đưa hàng tới cảng để người của họ tiếp quản, tiếp theo bọn họ yêu cầu hai triệu đôla Mĩ tiền mặt, chuẩn bị tốt đặt trên xe để người của họ mang đi.
32 CHƯƠNG 32
“Đừng tới đây. ”
Mấy người vừa mới bước vào tầng cao nhất đều dừng lại.
Thiện Minh nhìn thoáng qua liền hiểu được sao lại thế này, lúc ấy mồ hôi lạnh của hắn đã chảy ròng, hô to một tiếng, “Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ đừng nhúc nhích !”
Nếu có người có thể bố trí một quả bom ở đường bay thì cũng có thể bố trí rất nhiều quả bom khác.
33 CHƯƠNG 33
Sau khi máy bay trực thăng đưa Aulastine về thì quay lại đón bọn Thiện Minh, cũng mang đến đầy đủ thuốc và dụng cụ, Pearl phẫu thuật cho Thiện Minh trên máy bay, lấy ra phần lớn mảnh đạn.
34 CHƯƠNG 34
Thẩm Trường Trạch đẩy cửa vào nhà, thấy Thiện Minh đang xem tivi, nó hỏi: “Ba ơi, vừa rồi là ai thế? Tới làm cái gì?” Không biết vì sao, đối với sự xuất hiện của người kia, đứa nhỏ cảm thấy có chút bất an, nhưng quả thật là nó không biết người kia.
35 CHƯƠNG 35
Thẩm Trường Trạch ngồi bên cạnh Thiện Minh, ăn kem hết cái này đến cái khác, trơ mắt nhìn Thiện Minh chỉ trong hai giờ biến một trăm vạn đôla Mĩ biến thành bảy trăm vạn, sau đó lại dùng không đến một giờ thua sạch.
36 CHƯƠNG 36
Thiện Minh điên cuồng phóng xe xuyên qua khu dân cư buôn bán đông đúc ở ngã tư phồn hoa, mấy chiếc xe phía sau đuổi theo không ngừng.
Thiện Minh nhìn thoáng qua Thẩm Trường Trạch vẫn chưa định thần lại được ngồi bên ghế lái phụ, trầm giọng nói: “Sao lại thế này?”
Đứa nhỏ lắc đầu,“Không biết, có người theo dõi con, sau đó muốn bắt con.
37 CHƯƠNG 37
Cả đời Thiện Minh cũng không cảm thấy đoạn đường nào dài như lúc này.
Bắt đầu còn có thể khom người đi, sau đó hầu như là đi giữa một đống kim loại vặn vẹo biến dạng, nơi nơi đều là kim loại và thủy tinh sắc bén đòi mạng, còn có những chiếc ô tô bởi vì thiết bị cố định bị hủy hoại mà lung lay sắp đổ.
38 CHƯƠNG 38
Đặc công bị bẻ gẫy sống lưng kia vặn vẹo thân thể ngã xuống đất, vĩnh viễn mất đi năng lực hành động.
Thẩm Trường Trạch nhảy lên bắt được bả vai một người, móng tay quơ một cái xé mở cổ hắn, chống lên thân thể ngã xuống của người nọ, dùng đầu gối hung hăng đánh vào ngực người bên cạnh.
39 CHƯƠNG 39
Khi Thiện Minh tỉnh lại, phát hiện mình đã trở lại căn phòng dưỡng thương mấy hôm trước.
Hắn giật giật ngón tay, cảm thấy thân thể cứng ngắc, hẳn là rất nhiều ngày không hoạt động rồi.
40 CHƯƠNG 40
Không ngoài dự đoán của Thiện Minh, ngay ngày thứ hai khi Thẩm Trường Trạch tỉnh lại, thượng úy House chủ động tìm tới cửa, trên danh nghĩa là muốn điều tra vụ án tham viên CIA tử vong, nhưng hai cha con đều biết hắn đến vì cái gì.