41 CHƯƠNG 41
Giữa chính điện, Tư Mã Ngung ngồi trên kim loan, phía bên đặt một ngai vàng làm bằng gỗ cây tử đàn hé ra song phượng phun châu kim. Từ Húc mặc long y màu vàng, ôm lấy Tư Mã Khiêm an vị trên ngai.
42 CHƯƠNG 42
“Trẫm gần đây thấy tuy học vấn tạm được nhưng thái độ của thái tử rất kiêu ngạo. Thái tử là người sẽ kế thừa trẫm, nhưng hắn lại trái với xã tắc, thái phó đến tột cùng là giáo dục thái tử như thế nào hả? Trả lời trẫm!”.
43 CHƯƠNG 43
“Hoàng quý phi đã cùng trẫm trải qua nhiều chuyện, cùng trẫm hồn nhiên đồng thể, trừ việc trị vì và quản lý tam cung lục viện, cũng tham dự nhiều chuyện quốc gia đại sự, vì trẫm mà lao tâm khổ tứ.
44 CHƯƠNG 44
Tư Mã Cần nhìn Khổng Chiêu Minh trước mắt, cảm thấy y có vẻ hơn hai mươi tuổi, có thể trẻ hơn phụ hoàng. Thấy tướng mạo y thanh tú, lại một thân mọt sách, hắn rất muốn trêu đùa, không, là muốn dùng sức thao y, làm y thuần phục dưới thân mình.
45 CHƯƠNG 45
Tư Mã Cần âm thầm hờn dỗi. Khổng Chiêu Minh kia đối với ám chỉ của mình nhìn như không thấy, không hề phản ứng, càng không ngừng truyền thụ cho huynh đệ bọn họ học vấn nhập môn, đã vậy còn theo ý chỉ mẫu phi, khuyên răn bọn họ phải đối xử tử tế với Mộ Dung.
46 CHƯƠNG 46
Khổng Chiêu Minh bế Khiêm Nhi và Tư Mã Cần đến giường lớn, sau đó đắp chăn cho bọn họ.
“Họ Khổng kia, ngươi dám tính kế bổn vương, nếu thức thời, lập tức đưa giải dược cho bổn vương, nếu không ngày mai bổn vương sẽ bẩm báo cho phụ hoàng, nói hết tội lớn của ngươi ra, ngươi đừng tưởng rằng mình là thánh duệ thì có thể được miễn tội chết”.
47 CHƯƠNG 47
Tư Mã Cần vô lực nằm trên giường Khổng Chiêu Minh, y phục bị cởi gần hết, xem ra khó tránh khỏi kiếp số.
“Họ Khổng kia, ngươi vì sao lại thành ra thế này?”.
48 CHƯƠNG 48
Từ việc Tư Mã Ngung lâm triều để lộ ý định phế truất thái tử, lập Trần quận vương lên thay. Chỉ hơn mười đêm, từ nội các nhất phẩm đại học sĩ, cho tới quan cửu phẩm tép riu ở địa phương, đều góp lời với hoàng đế, nói Tư Mã Khiêm là con trai trưởng của Hoàng quý phi, nhân phẩm đoan chính, thông minh thiên phú, vì thiên hạ mà xem xét, khẩn cầu hoàng đế thuận theo ý trời, phế thái tử khỏi ngôi vị thân vương, lập Trần quận vương thành người đứng đầu Đông Cung, còn Trần hoàng hậu thất đức, nên tự động rời bỏ ngôi vị đứng đầu tam cung lục viện, ban thưởng hào tĩnh Từ tiên sư vẫn tôn dưỡng trong cung, hơn nữa lập Hoàng quý phi làm hoàng hậu.
49 CHƯƠNG 49
Dương Cần Ngôn sau khi nghe thái tử nói xong không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài.
“Cần Ngôn, có chuyện cứ nói, không cần làm vậy”. Luyến đồng ngồi trong lòng thái tử, chậm rãi đem ngọc hành của y sáp nhập vào tiểu huyệt của mình.
50 CHƯƠNG 50
Giờ ngọ hôm sau, tại thư phòng của Đại Minh cung Quang Hoa điện, Từ Húc đang xem thư mà cha mẹ hắn viết, trông rất cao hứng, còn Tư Mã Ngung thì lại đang nghe Lý Trường An báo cáo chuyện thái tử Tư Mã Hiền đêm qua *** loạn, nhưng y lại không tức giận, cũng không tỏ vẻ gì, hoàng đế đã không còn để ý đến nhi tử đang ngày càng trầm trọng này nữa.
51 CHƯƠNG 51
Phượng các long lâu liên vân hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la, kỷ tằng thức can qua (Gác phượng lầu rồng liền trời biếc, cành quỳnh cây ngọc nối mây xa, đâu biết chuyện can qua?).
52 CHƯƠNG 52
Tư Mã Ngung cùng với Tư Mã hiền ngồi trước bàn ăn, thức ăn toàn những thứ mỹ vị, nhưng cả hai người đều buồn bực không vui, bởi vì đây là lần cuối cùng phụ tử gặp nhau, từ nay về sau người lạ âm dương.
53 CHƯƠNG 53
“Nơi này là tiên quốc sao? Mẫu phi, sao ngươi lại ở đây”. Hắn đã hoăng thệ trên giường, nên lúc tỉnh, ngược lại nghĩ Từ Húc ngồi bên giường cũng đã chết.
54 CHƯƠNG 54
Sáng sớm ngày mười lăm tháng sáu, Long Khánh năm thứ mười, Tư Mã Ngung ban chiếu thiên hạ, tuyên bố hoàng thái tử Tư Mã Hiền không may lâm bệnh, cứu đỡ không kịp, hoàng hôn ngày hôm trước đã từ trần.
55 CHƯƠNG 55
Tư Mã Hiền nằm trên giường, tay cầm di biểu của mẫu hậu gào khóc. Từ Húc ôm chặt lấy đứa con, khẽ vuốt lưng hắn.
“Mẫu phi, ngươi nhất định phải khuyên giải an ủi phụ hoàng không được tự trách, đây là lựa chọn của mẫu hậu, không thể oán hận bất luận kẻ nào.
56 CHƯƠNG 56
Sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng sáu, triều đình hướng cả nước cùng Triều Tiên, An Nam và các nước phụ thuộc ban chiếu, tuyên bố rằng hoàng hậu hôm qua chứng kiến Chiêu Văn thái tử từ trần, vì thương tâm quá độ đến nỗi bệnh tình trở nặng, rốt cục giờ dậu hai khắc đã từ trần tại Hưng Khánh cung.
57 CHƯƠNG 57
Tư Mã Cần y phục không chỉnh tề quỳ trên mặt đất, lôi kéo Tư Mã Ngung khóc cầu y tha thứ cho Khổng Chiêu Minh.
Vốn Lý Trường An muốn dùng roi đặc chế không gây thương tổn gân cốt, lại bị Tư Mã Ngung khiển trách, nói trẫm hiện tại không phải đang đùa giỡn với hắn mà muốn trừng phạt hắn, phải dùng roi thường, không được lưu tình.
58 CHƯƠNG 58
Ân ái qua đi, đế hậu liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, bên tai hai người vang lên một khúc tiên nhạc dễ nghe. Tiểu khúc này chỉ có trên tiên giới, nhân gian khó có vài lần nghe được.
59 CHƯƠNG 59
Chạng vạng ngày bốn tháng bảy, khi hoàng hậu mười chín tuổi, An Lạc hầu Từ Hạo đến kinh. Đế hậu ở trước hoàng cung nghênh đón, sau đó ngồi chung ngự liễn quay về Đại Minh cung Quang Hoa điện tổ chức yến tiệc.
60 CHƯƠNG 60
Sau khi nghe Khổng Chiêu Minh giảng bài xong, Tư Mã Khiêm đi đến phòng ngủ đế hậu để thỉnh an.
Tư Mã Ngung hiện đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, còn Từ Húc thì đã bị hạ lệnh cấm, phải an tâm dưỡng thai, không được làm lụng vất vả.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình
Số chương: 106