21
Ngẩn người trong chốc lát, dưới lầu không biết xe ai bấm còi inh ỏi, khiến chó mèo hoang cũng phải giật mình.
Tôi hắt hơi một cái, mới phát hiện cửa ban công chưa đóng, gió đêm qua đó ùa vào trong nhà, khiến tấm màn cửa tung bay trong gió.
22 Có lẽ vì uống thuốc cảm nên cả đêm tôi chìm vào đủ giấc mộng mị, nhưng chỉ nhớ giấc mơ cuối, tôi bị lạc trong một đám người, mỗi gương mặt đều quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng lại rất xa lạ, nhưng điều khiến tôi sợ hãi đó chính là những ánh mắt vô cảm, xem tôi như không khí.
23 Có lẽ vì gió lớn quá nên khi về nhà tôi hơi đau đầu, nấu một chén cháo, ăn xong liền bò lại lên giường tiếp tục ngủ. Khi tôi mơ mơ màng màng chìm trong giấc ngủ, còn nghe loáng thoáng thấy tiếng điện thoại reng trong phòng khách, nhưng tôi lười đi nghe máy, vùi đầu vào chăn, địa cầu không có tôi cũng chẳng ngừng quay đâu.
24 Quay đầu lại, ánh đèn hắt vào mặt Thư Triển Nhan, người này thật sự đã ở cùng tôi nhiều năm như vậy sao? Nếu có một ngày chia lìa, không, sẽ không bao giờ chia lìa, nàng vẫn còn ở cạnh tôi.
25
Nói dứt câu, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm tôi, nhìn khuôn mặt quỷ dị của hắn khiến tôi không khỏi chột dạ, hết tổng biên lại đến Ngô Hiểu Mai, ai nấy đều không bình thường cả sao? Sao đang nói chuyện công việc tự dưng lại lôi Thư Triển Nhan vào?
Liên hệ sâu xa? Mùa hè năm 17 tuổi, tôi đã nói muốn rời xa chốn thị phi này, và quả thật chúng tôi đã đi rất xa.
26 Tôi vẫn luôn luôn thương cảm cho nàng, từ khi mới gặp đến tận bây giờ. Từ khi còn nhỏ nàng đã mồ côi cha mẹ, lớn lên một chút thì mất đi cả tỷ tỷ theo một nghĩa nào đó.
27 Từ chức, từ này khá là tàn bạo! Tôi không chỉ một lần ảo tưởng gắn bó với nơi này lâu như thế, nhưng khi ra đi chỉ gói gọn trong một phong thư đề hai chữ: ông chủ bên ngoài.
28 Tuy danh nghĩa là tôi đi nghỉ thật nhưng vẫn thấy chột dạ. Tôi đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn, chuẩn bị hành lý, cứ như tiểu chuột, lén lút, nơm nớp lo sợ mà thu dọn đồ đạc.
29
Bầu trời Tây Tạng giống như trong tưởng tượng của tôi, rất trong xanh, trời xanh mây trắng, nhưng tôi lại mất đi hưng trí ngắm cảnh, Thư Triển Nhan nói sẽ luôn chờ tôi về, nàng nói, mặc kệ tôi đi tới địa phương quỷ quái nào du lịch, khi tôi về, nàng nhất định vẫn đợi tôi ở nhà, câu này là có ý gì, chẳng lẽ nàng chắc chắn bất kể tôi chạy xa đến đâu, cuối cùng nhất định cũng sẽ về cạnh nàng sao?
Tôi còn không biết đáp án, nàng liền khẳng định như thế.
30
Thư Triển Nhan thiên.
Tôi chưa từng nghĩ trong cuộc đời mình sẽ xuất hiện một người như vậy, một người mà ngay cả cười cũng lười biếng, nhưng khi ở cạnh tôi, người đó luôn nở một nụ cười.
31 Thường Hoan Hỉ đang xem tv, cười đến thập phần ngốc nghếch, nhưng mà cũng trách không được nàng, thật sự là tiết mục tấu hài này rất mắc cười vì chất giọng Hồ Nam kỳ quái.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105