21 An vừa bước vào nhà, còn chưa kịp chớp mắt thì ông Minh đã từ đâu lao đến, nắm hai vai cô:- Con đi đâu thế An?? Biết bố lo lắm không?? Điện thoại thì không liên lạc được.
22 Những cơn gió lạnh thổi qua không làm ảnh hưởng đến hai con người đang ngồi trong chiếc Lamborghini. Người con gái ngồi ở ghế lái phụ mặc đồng phục học sinh, gương mặt bất cần lạnh lùng đến khó gần.
23 Dưới ánh đèn huỳnh quang, những bộ cánh sang trọng càn thêm phần cao quý. Nhiều bộ váy đính kim tuyến lấp lánh chói mắt. Cách đó một gian hàng có quần áo cho tuổi teen.
24 Giải quyết xong bữa sáng. Quân đưa An đến một nơi mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới - Đó là cô nhi viện. An hơi ngẩn người nhìn tấm biển in dòng chữ "Cô nhi viện Nụ cười" rồi quay sang nhìn Quân.
25 Khi nghe bọn trẻ hét thế, Quân thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy, ấp úng nói:- Mấy. . . . . mấy đứa. . . - Rồi vội quay sang An giải thích - An, em đừng.
26 An gọi về nhà nói sẽ ăn ở ngoài. Khi cúp máy, cô thở dài thượt một cái, quay mặt về hướng nhà bếp mà không khỏi rùng mình. Bọn trẻ nhao nhao đòi cô bón, đòi cô kể chuyện ma.
27 Cái nắng buổi chiều mùa đông ấm áp hơn rất nhiều. Trong con xe Lamborghini, An luôn cười tủm một mình khiến Quân cũng cảm thấy hôm nay thời tiết đẹp hẳn.
28 Một ngày mưa hiếm hoi trong mùa đông. Trong cơn mưa tầm tã, An và Quân cùng bước ra từ chiếc xe Lamborghini. Quân nhanh chóng chạy sang bên mở ô đón An.
29 Trên sân thượng, gió thổi nhè nhẹ làm những lọn tóc của An khẽ tung bay. Mặt trời e thẹn tỏa ra những tia nắng yếu ớt. Hôm nay không lạnh như bao ngày khác.
30 Ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ lớp học, chiếu vào bàn tay búp măng của Ngọc Linh. Bàn tay đẹp là thế, ngọc ngà là vậy mà sắc mặt của chủ nhân nó chẳng khác màu đít nồi là mấy.
31 Rời khỏi ngọn đồi, An và Quân đến một nghĩa trang. Mặt đất nghĩa trang bằng phẳng, những ngôi mộ đều tăm tắp. Họ dừng chân trước một ngôi mộ. Trên bia mộ là hình ảnh một bé trai với gương mặt còn non nớt cùng tinh nghịch.
32 Sau khi ăn trưa, An và Quân lặng ngồi trên đồi hoa bồ công anh. An tựa vào vai Quân. Những bông hoa nhẹ nhàng phiêu mình theo làn gió vừa lướt qua. Gió, khẽ làm tung bay những lọn tóc, khẽ vuốt ve khuôn mặt vô cảm nhưng ánh mắt lại đầy phức tạp.
33 An mơ màng trong giấc ngủ. Hình ảnh mẹ và Dũng trên bầu trời xanh cao không thể với tới ấy lại xuất hiện. Dũng vẫn mấp máy môi nói gì đó. An cố gắng hỏi lại nhưng cổ họng không thể thoát ra nửa chữ.
34 Sương đêm buốt giá thấm qua lớp vải mỏng manh làm An một trận rùng mình. An tiến vào ngày một gần nhà máy. Theo những bước chân, những bóng đèn dưới đất lần lượt phát sáng.
35 Nhìn thái độ của Đăng, An hài lòng nhếch mép:- Anh có thể cấm nổi tôi sao? Để xem lũ người này của anh có thể làm gì hai bọn tôi. An nhướn mày đầy thách thức, tay siết chặt lấy tay Quân.
36 Nắng vàng xuyên qua lớp kính, vuốt ve gương mặt thiếu nữ đang say ngủ. Làn da bạch ngọc thoạt nhìn mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào khẽ mím lại.
37 Aaaaaa. . . . . nghe các nàng nói làm ta thấy phiêu*****Trong khi đó, hai trong ba căn biệt thự lớn nhất thành phố đang loạn lên tìm cô chủ. Khỏi cần nói cũng biết ông Minh và ông Nam đang lo lắng thế nào.
38 Thành phố sầm uất nay càng nhộn nhịp, hào hứng hơn để chuẩn bị Giáng sinh. Các nhà thờ lớn nhỏ trong thành phố đều chật cứng toàn người là người. Mọi người tràn ngập trong không khí vui tươi mà đâu biết rằng hai thế lực một chính một tà, một lớn một nhỏ đang đấu đá không ngừng nghỉ.
39 Đây là người mới, cô ta sẽ hầu hạ Hoàng Linh An. Cô ta có đặc quyền ra vào tự do phòng này. Còn nữa, cô ta bị câm lại không biết chữ nên sẽ khó khăn trong giao tiếp, mấy người đừng bắt nạt cô ta.
40 Khoa đi ra khỏi căn nhà, từ đó về thành phố cũng mất khoảng 30 phút đi bộ. Suốt quãng đường đó, trời nắng như thiếu đốt nhưng Khoa lại không cảm thấy mệt mỏi.