381 Kỳ thật thì Trương Oánh đối với Bành Viễn Chinh cũng không có bao nhiêu hiểu biết. Chỉ là tin vỉa hè, nói Bành Viễn Chinh như thế như thế. Mà cô cũng thật chưa từng quen biết Bành Viễn Chinh.
382 Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Khổng Tường Quân, nói là buổi tối Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn ỏ khách sạn lớn Tân An mở tiệc chiêu đãi tất cả các Ủy viên thường vụ, mời hắn cần phải tham gia, thì không khỏi bật cười.
383 Lái xe của Tần Phượng đến trước. Tần Phượng đứng bên cạnh xe của mình, hướng Bành Viễn Chinh phất tay, thản nhiên nói;- Đồng chí Viễn Chinh không có xe à? Qua đây tôi đưa về.
384 Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến, quyết định sáng ngày mai đích thân ra mặt tiếp đãi đoàn phỏng vấn. Sáng ngày 14 tháng 4, trời xuân tươi đẹp.
385 Buổi chiều, đoàn phỏng vấn đi dạo quanh thị trấn một vòng, rồi mới lên xe đi. Lúc đưa tiễn, Bành Viễn Chinh lại xuất hiện, dẫn theo phần lớn thành viên bộ máy Đảng chính, đưa các phóng viên len xe.
386 - Bí thư Tần!Thẩm Ngọc Lan kính cẩn đi tới. Tần phượng hướng cô phất tay, ra hiệu cô vào cửa nói chuyện. Thẩm Ngọc Lan đi vào văn phòng của Tần Phượng.
387 Tần Phượng đi rồi, Bành Viễn Chinh tiếp tục nghiên cứu mười bốn báo cáo về cải cách giáo dục quốc gia. Buổi chiều lúc hết giờ làm, Lý Tuyết Yến gọi điện thoại đến, hướng hắn báo cáo công tác chuẩn bị nghênh đón tổ công tác của sở Giáo dục tỉnh.
388 Bành Viễn Chinh im lặng nhìn ra ngoài cửa số, nhìn bầu trời trong vắt. Sắc mặt của hắn tuy rằng không đổi nhưng trong lòng lại có vẻ ngưng trọng. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, đám người Kỷ Lượng là thiện giả bất lai, lai giả bất thiện (Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến).
389 Khóe miệng Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bĩu một cái, trầm giọng nói:- Giám đốc Sở Kỷ, cách làm của chúng tôi cũng không trái với chính sách và quy định!Kỷ Lượng giận tím mặt, “rầm” một tiếng, đột nhiên đập bàn, lớn tiếng nói:- Bành Viễn Chinh, cậu còn muốn ngụy biện cái gì hả?Bành Viễn Chinh là người gặp nhu thì nhu, gặp cương thì cương, thấy Kỷ Lượng đem quân uy ra dọa mình, hắn cũng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, bình thản nói:- Giám đốc Sở Kỷ, tôi không ngụy biện, mà đó là sự thật!Kỷ lượng cắn chặt răng, mặt tái đi.
390 - Các đồng chí, thật ra ý tưởng này không có gì khó hiểu. Nói một cách đại khái, đó là thị trấn Vân Thủy thiết lập một văn phòng quản lý tài sản, trao quyền cho văn phòng này quản lý các loại tài sản hữu hình và vô hình của thị trấn, sau đó văn phòng sẽ đứng ra bỏ vốn đầu tư, đăng ký thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý tài sản, công ty này và văn phòng xử lý tài sản là hai tấm biển, một bộ máy.
391 Bành Viễn Chinh từ trước đến nay luôn quyết định thật nhanh, nói liền làm liền, cũng không ướt át dây dưa làm gì. Nếu ý nghĩ của hắn được Hội nghị thường vụ thông qua, mặc dù là một loại chiết khấu thông qua nhưng dù sao cũng có thể làm.
392 Đối với giáo viên Trương Oánh của trường trung học thị trấn Vân Thủy tranh luận là khá lớn. Bởi vì lần trước Trương Oánh đi đầu bãi khóa, khiếu oan. Tuy rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng cô trong mắt lãnh đạo nội thành đã để lại ấn tượng tương đối xấu.
393 Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng của Lý Tuyết Yến về lại văn phòng của mình. Điền Minh đã sớm sắp xếp lịch trình công tác của hắn ngày hôm nay, ngay ngắn đặt trên bàn.
394 Thời này, đối với người bình thường, 2000 tệ là số tiền khá lớn. Lương tháng của Điền Minh chỉ có mấy trăm tệ, 2000 tệ tương đương với nửa năm tiền lương của hắn rồi.
395 Trịnh Anh Nam hơi nhíu mày, không trả lời Bành Viễn Chinh, mà liếc nhìn nữ trợ lý của mình, cô trợ lý ngoan ngoãn đứng lên, gọi Điền Minh:- Trưởng phòng Điền, món lẩu của khách sạn không tệ, chúng ta cùng đi nếm thử nhé?Điền Minh là người thông minh, biết Trịnh Anh Nam và Bành Viễn Chinh sắp nói chuyện cơ mật của tập đoàn Phong Thái, không muốn mình và cô trợ lý nghe.
396 Bành Viễn Chinh cười hi hì, ôm chặt Tần Phượng, mặc cho cô giãy dụa, liều mạng hôn cô ngấu nghiến. Hai người âu yếm một lát, rồi ôm lấy nhau ngồi lên một tảng đá ven đường, ngắm nhìn chân trời phía tây, một vầng tà dương đỏ ối, hoàn toàn không có một gợn mây.
397 Tần Phượng trong lòng than nhẹ, hướng Bành Viễn Chinh nhìn ôn nhu, không nói gì nữa. Sau khi biết được thân thế đích thật của Bành Viễn Chinh, cô đã hiểu được, Bành Viễn Chinh là con cháu cách mạng ba đời, càng coi trọng việc thực hiện khát vọng chính trị đến như thế nào.
398 Nhưng Trình Đại Vượng vẫn đứng nơi đó lớn tiếng:- Chủ tịch quận Tô, các vị lãnh đạo, chúng ta yêu cầu không cao. Chúng tôi cũng hiểu được sự khó xử của thị trấn.
399 Sự việc của huyện lân cận, Bành Viễn Chinh cũng có nghe thấy. Chỉ có điều hắn không quan tâm, cũng hiểu được nó chẳng liên quan đến mình. Động tĩnh của huyện lân cận có lớn đi nữa cũng chẳng đến nơi này.
400 Trịnh Anh Nam đứng trên hành lang, chợt phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, kinh động toàn bộ nhân viên trong tòa nhà làm việc dệt Phong Thái. Trong những gian phòng gần đó lao ra không ít nhân viên.