41 [Mỗi ngày ở cùng người mình yêu, nói chuyện điện thoại, du lịch, nói về một hứa hẹn một giấc mơ, nằm trên đùi anh nghe anh kể về những chuyện tuổi thơ, hàng năm cùng anh đón sinh nhật, đón Valentine, đón Giáng sinh, giao thừa, cùng anh làm mọi chuyện.
42 [Lời nói dối động lòng người, lời nói thật làm tổn thương người, mà tôi thà nhận đau thương bây giờ cũng sẽ không muốn mình phải hối hận về sau. ]
Lệ Tranh đi tới trước mặt Nhan Giác, lấy đi ly rượu trong tay của cô, “Buồn chán sao? Hay cùng bạn bè nói chuyện không vui?”
Anh nhìn thấy Liya Phạm đã đi xa, “Có muốn trở về bây giờ không?”
Nhan Giác gật đầu, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, “Lệ Tranh em muốn trở về.
43 [Có một ngày, nếu như anh không thể ở lại bên cạnh em, anh sẽ đến một nơi cách em 24 giờ, mỗi ngày sẽ rời giường sớm hơn em 24 giờ, đánh răng sớm hơn em 24 giờ, nhìn mặt trời mọc sớm hơn em 24 giờ, như vậy khi em trải qua những giây phút đó em sẽ cảm nhận được anh, ở một nơi không đến được, chúng ta vẫn còn bên nhau.
44 Rượu Brandy say, nước mắt hoa hồng đen, tất cả đều phảng phất một nỗi buồn.
Trên khu phố buôn bán đông đúc của Dung Bắc, trên tầng 19 số nhà 30, Nhan Giác đứng bên ngoài cửa kính, nhìn chằm chằm vào đống bừa bãi trên đất, cả người đờ đẫn, người đi nhà trống, cảm giác này không tốt chút nào.
45 Hạnh phúc giống như một mét ánh dương, không biết khi nào thì chiếu vào cửa sổ nhà ai.
Lệ Tranh biến mất khỏi cuộc sống sinh hoạt của Nhan Giác được 41 ngày, Nhan Giác đi làm trở lại vào ngày thứ 25 sau khi Lệ Tranh rời đi, cô dựa vào cửa sổ của lớp học trên tầng hai nhìn các sinh viên vẽ tranh.