1021 “Bố ơi…có điện thoại” Di động trên mặt bàn đột nhiên vang lên. Nghe thấy âm thanh non nớt kia, Đỗ Long giật nảy mình. Phó Hồng Tuyết cũng căng thẳng, cơ thể căng cứng lại.
1022 Thẩm Băng Thanh tự gõ đầu mình nói: - Sao từ lúc ông trở về tôi dường như lại bị ngu đi nhỉ? Tôi vẫn cứ nghĩ đến khả năng bị giết do tình cảm, không ngờ một câu của ông đã loại bỏ luôn rồi.
1023 Thẩm Băng Thanh không thể hiểu được nhưng Đỗ Long lại cảm thấy vui vẻ như ăn mật vậy. Ăn cơm xong Đỗ Long đưa Bạch Nhạc Tiên về nhà, rồi cùng Thẩm Băng Thanh lái xe đến nhà hàng cuối cùng Lâm Tĩnh Di từng ăn cơm.
1024 Nhạc Băng Phong nói:- Cái này hơi phức tạp một chút. Hai cái điện thoại vẫn để cùng nhau chứ?Đỗ Long nói:- Tôi nghi ngờ là thời gian để cùng nhau khoảng nửa giờ hoặc là cũng không đến nửa giờ đâu.
1025 Âu Dương Đình biết Đỗ Long là cố ý nói với cô như vậy, cô cố gắng thả lỏng hít thở, không hút điếu thuốc dở của Đỗ Long, trong lòng có chút kỳ lạ. Đỗ Long không phải loại người ăn nói lung tung, tại sao hắn nói ở đây sắp xảy ra án mạng giết người chứ?Thời gian dần trôi qua, nhưng trước mắt lại không có chút động tĩnh, đêm khuya vẫn yên tĩnh như vậy, không có chút xu hướng sắp xảy ra bạo lực tập kích.
1026 Đỗ Long, Phó Hồng Tuyết cùng Âu Dương Đình trở về phòng trọ của các cô. Vì để hoàn toàn chinh phục hai cô, Đỗ Long bảo hai cô quỳ mặt hướng về phía sô pha, còn hắn lại hiên ngang ngồi lên ghế sô pha, nói: - Ngay từ lúc ban đầu, tôi đã nắm rõ các cô là aiLời nói của Đỗ Long có thật có giả, nhưng đề cập đến phần mà Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình, các cô thiết thân trải qua, lại không chút giả.
1027 Sự việc rất thuận lợi, tối hôm đó không lâu sau bên đó gọi điện đến, xác nhận cặp vợ chồng họ Lưu đó 20 năm trước quả thật từng mất một đứa con gái. Sau khi bọn họ nhận được tin tức rất là kích động, muốn gọi điện nói chuyện với con gái, nhưng lại bị Âu Dương Đình từ chối.
1028 Sau khi cùng bọn người Thẩm Băng Thanh họp phân tích tình tiết vụ án, Đỗ Long bắt đầu nhàn nhã ngồi uống trà đọc báo. Làm cảnh sát quả thật rất cực khổ, nhưng sau khi vượt qua ngưỡng cửa này thì sẽ phát sinh biến hóa.
1029 Đỗ Long nói: - Đừng giảo hoạt nữa, vừa nhìn đôi mắt thâm quầng và liên tục đánh ngáp của cậu thì biết tối qua cậu nhất định thức suốt đêm, vấn đề là đánh bài ở đâu? Không phải chính là ở trong phòng lái này chứ hả? Nhân viên trực ban trừng mắt nhìn Đỗ Long , ấp úng nói không ra lời.
1030 Đỗ Long và bọn người Đông Nhân Kiệt lại vòng xung quanh hồ nước một lát, đợi Vương Chấn Hưng mang vé đi và về của Đại Lý và thành phố Ngọc Minh trở lại, lúc này hắn mới dẫn hai người đi ra ngoài hồ nước.
1031 Nhạc Băng Phong nói: - Anh không thích em đến à? Nếu không thích thì em về đây. Đỗ Long cầm tay thon nõn của cô nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói: - Em biết anh không có ý đấy mà, nói đi, có phải lần này tính ở lại không đi nữa? Nhạc Băng Phong ra vẻ từ chối nói: - Đại khái.
1032 Đỗ Long nói: - Nếu Vương Chấn Hưng phát hiện ra người lái xe đó, tại sao gã không báo cảnh sát? Băng Phong, lấy hồ sơ vụ án tai nạn xe cộ đó ra cho anh xem Nhạc Băng Phong mở máy tính bảng, chỉ chốc lát đã đặt trước mặt của Đỗ Long.
1033 Do xác nạn nhân bị đập nước cuốn trôi giờ đã nổi lên mặt nước, vậy nên Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh triệu hồi tất cả nhân viên hình sự của bản án vẫn còn đang bận việc ở bên ngoài về, trong lúc cuộc họp đang diễn ra Đỗ Long để Nhạc Băng Phong chứng minh cho mọi người thấy thông qua hệ thống đám mây an ninh đã tra ra được manh mối.
1034 Lúc Bạch Nhạc Tiên nghe nói Nhạc Băng Phong đã tới thì vẫn có vẻ rất bình thản, cô nói: - Tới thì tới đi, buổi tối anh có rảnh không? Đưa em đi mua đồ ăn.
1035 Đỗ Long mới đi khỏi không lâu thìThẩm Băng Thanh gọi điện thoại tới, nói Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm gần như là đồng thời ra khỏi nhà, Đỗ Long để bọn họ tiếp tục theo dõi, không nên rút dây động rừng.
1036 Đỗ Long không nán lại chỗ Lâm Nhã Hân bao lâu, hắn rất nhanh hộ tống hai vị nữ hiệp trở về xe của mình. Sau đó Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình thực hiện nhiệm vụ bí mật của Đỗ Long giao cho.
1037 Nếu trên đời này có thần linh, Đỗ Long ít ra cũng có thể tính là bán tiên. Đỗ bán tiên tràn đầy niềm hy vọng trở về nhà. Sau khi mở cửa đầu tiên mắt liếc nhìn tủ giày, sau đó lại thất vọng, vì tủ giày trống rỗng không thấy giày của Nhạc Băng Phong.
1038 Ông mập run rẩy nói: - Cho các anh, đều cho các anh, đừng giết tôi, tôi không biết các anh, cái gì tôi cũng không biết. - Xem như ông thông minh… Hai kẻ đó cướp túi xách trong tay ông mập, mở ra nhìn, bên trong lại có vài tệp tiền.
1039 Âu Dương Đình nói: - Chị đừng có nằm mơ, chị cho là mọi người luôn miệng tự xưng chị em, thì là chị em thật sao? Ngoài chị có chút đơn giản ra, kẻ khác có người nào mà bụng không đầy rẫy những ý nghĩ xấu xa.
1040 Phó đại đội trưởng Hoàng Nham rất hào hứng hỏi: - Nếu như chúng ta đã học xong, đồ vật này lúc nào mới có thể hợp nhất thành một bộ đây? Đỗ Long cười nói: - Hợp nhất thành một bộ ư? Hoàng Nham cậu thật giám nghĩ đấy, tôi thấy mỗi một trung đội có một bộ là rất tốt, đây là sự chiếu cố đặc biệt rồi.