21 "Môn. . . . . Môn đăng hộ đối?" Sắc mặt Phương Đồng Ân tái xanh. "Đúng vậy, loại người giống như thường dân bách tính, đương nhiên không hiểu cái gì gọi là môn đăng hộ đối, có điều đối với những gia đình thế gia quyền quý nhân sĩ thượng lưu mà nói, môn đăng hộ đối là cực kỳ quan trọng, chẳng lẽ cô không hiểu sao?" Người phụ nữ lạnh lùng cười, "À! Tôi hiểu rồi, thật ra cô chính là mơ mộng hão huyền được leo lên cành cao, chỉ cần có Lệ Minh Kiệt, quạ cũng có khả năng biến thành phượng hoàng rồi.
22 Ngày nghỉ, mười giờ sáng, mặt trời cực kỳ lớn, thời tiết rất nóng, bầu không khí thực khó chịu. Phương Đồng Ân không có cách nào để ngủ nướng nữa, bởi vì liên tiếp nửa tháng rồi không khí luôn trầm mặc, miễn cưỡng vui vẻ, cuối cùng cũng làm ba Phương và mẹ Phương nổi giận, bọn họ nhất định đem cô lôi ra khỏi giường, không hề thương tiếc đuổi ra khỏi nhà.
23 Phương Đồng Ân nhìn thẳng vào Lệ Minh Kiệt, thân thể hơi run run, cắn môi, có chút không xác định rốt cuộc mình đã nghe được cái gì. Mười năm? Cái gì tốn mười năm?Hạnh phúc của cậu? Cái gì hạnh phúc của cậu?Người đàn ông bên cạnh này, hoàn toàn xa lạ đối với cô, bắt đầu từ lúc cậu xuất hiện trước mắt của mình, cô liền phát hiện ra điều này, người đàn ông đang nổi nóng này không phải Lệ Minh Kiệt cô quen biết.
24 Trong thư phòng không có ai, phòng ngủ cũng không có người, Phương Đồng Ân đi lên lầu ba ra sân thượng. Vừa mở cửa ra, ánh mặt trời sáng rực, thật chói mắt, rất nóng, cô tốn một chút thời gian, hai mắt từ từ thích ứng, cuối cùng nhìn thấy Lệ Minh Kiệt đang đứng ở cách đó không xa.
25 "Lần sau không cho phép tránh mặt tôi nữa. ""Được. " Mang theo lo sợ chủ động dính lại gần hơn, Phương Đồng Ân chạm khẽ lên môi cậu, mở ra đôi mắt mê mang, toát ra ánh sáng vô tội, nhìn cậu thật sâu.