41 Ngươi cầm kiếm làm gì? Muốn giết ta sao?
Bạch Ly nghĩ như vậy, khóe miệng lại lộ ra nụ cười, y bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như bị thủng một lỗ, phía dưới là vực sâu không đáy, một chút nhiệt khí một tia ý thức trong ngực từ lỗ hổng kia chạy xuống, chen nhau lên trước.
42 Ngực Thi VôĐoan máu thịt lẫn lộn, chẳng qua giây lát, dòng máu ấm áp đã lan ra thanh khuê trong vạt áo, chúng chảy vào mỗi một vết khắc trên thanh khuê, khiến thanh khuê kia trông giống một pháp trận nho nhỏhơn là một mảnh khắc đầu người, bên trên khắc dày đặc những rãnh huyết li ti, để hấp thụ sức mạnh nào đó.
43 Nháy mắt, lại là năm năm.
Cố Hoài Dương mặc nhung trang, dáng vẻ vội vàng đi vào viện, đụng ngay phải Mạnh Trung Dũng từ bên trong chửi bới bước ra.
44 Tử Vân tự tây bắc thành Bình Dương, hôm nay bốn bề giới nghiêm, trong thành cấm quân bao vây kín bưng, không ít văn võ quan viên thần sắc ngưng trọng đứng hai bên đường, làm đầu chính là Trâu Yến Lai và một nam tửđội cao quan.
45 Năm Đại Càn thứ hai mươi chín, tiên hoàng tấn thiên, tân hoàng lên ngôi.
Đời sau sách sử ghi lại, năm ấy là bắt đầu đại loạn dài đến mười hai năm.
Từ năm Đại Càn thứ hai mươi, các nơi bấp bênh không ngừng, kẻ khởi sự rất đông, bát phương hôứng, dường như đã trở thành một tục lệ, nếu ai chưa từng tạo phản vài lần thì quả thật hơi mất mặt.
46 Lúc này tây bắc có nạn châu chấu, lưu dân chạy khắp nơi, nổ ra thêm một cuộc khởi nghĩa nông dân thanh thế lớn, trấn áp một lần không có kết quả, lại bị quân cuốc chim đã giết đỏ cả mắt chiếm ba mươi sáu quận, trong đó không thiếu tộc nhân du mục quan ngoại đục nước béo cò, hết sức hóc búa.
47 “Trận này hung hiểm,” Bán Nhai dù sao vẫn có chút tài năng, mạnh hơn nhiều mấy đồđệ không nên thân năm đó bị Thi VôĐoan giam chân bằng một đoạn nến, cả ngày trừ võ tu chú thuật thì dường như không biết có con đường tu đạo khác, lão cẩn thận quan sát xung quanh, bấm tay tính thử giây lát mới thận trọng nói, “Vừa nãy chúng ta đã sơý, để người ta trộm mất vật tùy thân, lại dùng làm vật dẫn hãm chúng ta trong trận này.
48 Thi Vô Đoan nói, ánh mắt chậm rãi lướt qua mặt đám cao thủ Mật Tông và Trâu Yến Lai, lúc chuyển sang Trâu Yến Lai y tạm dừng một chút, chắp tay ra vẻ kinh ngạc: “Sao Trâu đại nhân cũng ởđây, chẳng hay có việc gì phải làm?”
Trâu Yến Lai ý tứ sâu xa cúi đầu thoáng nhìn chúng nhân Huyền Tông thảm hại bất kham, tươi cười như gió xuân phất vào mặt mà hỏi ngược: “Thế không biết, Thi tiên sinh đến nơi này là có việc gì phải làm đây?”
Đúng lúc này, trước sơn cốc bắt đầu vang lên tiếng kêu thảm, Trâu Yến Lai giật mình, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội binh mã không biết mai phục tại nơi này từ khi nào đã bao vây đám người Huyền Tông bị thương nghiêm trọng, kỵ binh từ trên sườn núi lao xuống đều tự cầm lợi khí, bên trong không thiếu một số pháp khí tu đạo, đủ thấy là kỵ binh chuyên môn nhằm vào giáo tông.
49 Cố Hoài Dương dùng kếđiệu hổ ly sơn càn quét Đại Châu sơn, Đại Thừa giáo tông hốt hoảng trốn đi, quân Khăn Đỏ chỉnh hợp tán môn tiểu phái, nội bộ không thiếu cao thủ, cùng cực tâm tư thiết trận, tập hợp cao thủ chúng gia đi cướp giết Huyền Tông.
50 Thi Vô Đoan đột nhiên mở mắt vừa vặn bắt gặp Lan Nhược, Lan Nhược giật mình, nàng lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt người này, chỉ cảm thấy con mắt rất đen rất sẫm, không biết có phải là do thương bệnh hay không mà thoạt nhìn hơi ảm đạm, nhưng nhìn kỹ lại không phải, phảng phất ngay cả quang hoa trong mắt y cũng chôn giấu sâu hơn người khác một chút.
51 Trước mặt Bạch Ly bày một cái gương, trên gương có một lớp nước hơi mỏng, nhưng mà y chỉ ngồi đó chẳng hề nhúc nhích, trên gương trống không.
Y ngồi giống như khôngbiết thả lỏng, cho dù gian phòng rộng như vậy thậm chí trong viện đều chỉ có mình y, y vẫn theo thói quen ngồi nghiêm chỉnh đến mức dường như là một cái cọc gỗ.
52 Cố Hoài Dương chân chính sa vào khốn cảnh.
Mùng sáu, lần đầu tiên giao phong, quân tiễu phỉ triều đình cho đại binh áp sát từ bốn phương tám hướng, hai bên đánh giáp lá cà, kịch chiến ba ngày.
53 Một chiếc hỏa long bùng lên trong bóng đêm âm trầm, mưa như trút nước mấy ngày liền lại không giội ướt được hỏa long này, nó rít gào phóng lên cao, dường như một tín hiệu.
54 Bạch Ly giữa đường cảm thấy tay Thi VôĐoan đang túm mình buông lỏng, trong lòng căng thẳng, không nhịn được ôm y vào, chẳng biết chìm chìm nổi nổi bị lũ lụt cuốn đến nơi nào, bản thân cũng bị sặc liền mấy hơi mơ mơ hồ hồ, còn lại một chút sức lực giữ chặt Thi VôĐoan.
55 Dù Bạch Ly đã cực kỳ cố gắng nhưng y vẫn không giỏi chăm sóc người khác lắm.
Vết thương của Thi VôĐoan được y băng bó một lần nữa, chỉ là thủ pháp vụng về, vòng qua vòng lại hệt như gói bánh, dường như cố gắng để ***g ngực tái nhợt kia không lõa lồ mảy may, quấn đến mức Thi VôĐoan cảm thấy càng ngạt thở.
56 “Nơi này mười tám ngày một ngày đêm, đêm có hơn mười bảy ngày, ban ngày lại chỉ có hai canh giờ. ” Bạch Ly nói, “Chỉ có thời điểm ban ngày thông qua Ác Hỏa sơn khẩu, cánh cửa kia mới mở ra, chúng ta chính là vào từ nơi đó, chỉ sợ còn phải ra từ nơi đó.
57 Quần áo của Thi VôĐoan vốn là dùng lá cây chắp nối, dưới tình huống không thểđụng vào còn phải cầm nhẹ buông nhẹ, mới miễn cưỡng có thể che thân, bị Bạch Ly xé mất một nửa, từ ngực xuống đến eo toàn bộ lộ ra.
58 Lúc Thi Vô Đoan tỉnh táo lại lần nữa, ánh sáng chiếu nơi quỷ quái này thành ban ngày tầm thường đã chẳng còn thấy đâu, chỉ nghe nơi không xa có tiếng lửa đốt gỗ cháy “đồm độp”.
59 Cuối hè năm ấy, cuộc tiễu phỉ oanh oanh liệt liệt triều đình dốc quốc lực phát động liền kết thúc bằng kết cục khá buồn cười như vậy.
Quân tiễu phỉ bất hạnh hạ trại ở Sơn Nam, vừa vặn chặn ngay hồng thủy, tinh nhuệ triều đình tựa nhưổ kiến bị mưa dầm, thất linh bát lạc, tổn thất quá nửa.
60 Bạch Ly ngớ ra hồi lâu, giống như không hiểu y nói gì, qua một lúc mới hỏi: “Cái gì?”
Thi Vô Đoan cẩn thận nhìn biểu cảm hồđồ của y, liền hiểu chính y cũng không biết chuyện, chần chừ một chút, một ngọn lửa bùng lên đầu ngón tay, hơi giơ lên đốt trước mặt Bạch Ly.