41 Diêu Thủ Nghĩa ở tướng phủ làm nô tài hơn ba mươi năm, gặp được rất nhiều trường hợp lớn nhỏ, chưa bao giờ từng có tâm tính yếu đuối đào thoát khi lâm trận, nhưng bầu không khí trước mắt, thật đúng làm cho ông nổi lên ý muốn chạy trốn.
42 “Sơ Tình cô nương, cô nên đứng bên ngoài đi. ” Diêu Thủ Nghĩa đứng ở cửa, nhìn cô gái vẻ mặt u sầu, nghiêm khắc nói: “Thiếu gia đang phê duyệt tấu chương, không thích người khác quấy rầy.
43 Dạ minh châu trang trí trong phòng ngủ tỏa sáng như trước, cùng hòa vào với ánh trăng rọi ngoài cửa sổ, ánh sáng u lãnh, đủ để thanh lòng. Cẩm Dạ ngồi trước giường, có chút đăm chiêu bắt tay cầm chiếc chén nhỏ, cẩn thận suy nghĩ, tình cảnh hôm nay thật có chút cảm giác đâm lao thì phải theo lao……“Này.
44 Có vài người, từ nhỏ tính cách hay bộ dạng đã cực kỳ nổi trội, chỉ liếc mắt một cái đã có ấn tượng sâu, mặc dù biệt ly như vậy, mặc dù trời nam đất bắc, gặp lại cũng sẽ không có nửa phần mới lạ……Thí dụ như Bùi Diệc Hàn, là người như thế.
45 Không ngờ lại có cảm giác chột dạ……Cẩm Dạ mím môi, cũng không hiểu mình làm gì mà phải hết hồn, nói trắng ra chẳng qua vừa rồi thoáng thân mật một chút với người đàn ông mang thân phận sư phụ, sau đó sư phụ chân trước vừa mới đi, người nào đó họ Nghiêm đã tới rồi.
46 “Tống tiểu thư, đây là mẫu mà chúng ta mới ra. ” Quản sự thật cẩn thận cầm lên bộ quần áo đang đặt trong khay ngọc, sau đó nói với vài nha hoàn đang cầm khay đứng phía sau: “Các ngươi đều đi lên, làm cho khách nhân chọn thật kỹ.
47 Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, ban ngày ban mặt Nghê Thường các lại không mở cửa kinh doanh. Hai cánh cửa lớn màu son đóng chặt, chỉ hé ra khe cửa nhỏ như muỗi mắt, ngẫu nhiên có khách nhân tiến lên hỏi, đều bị quản sự đứng sau cánh cửa lấy cớ ông chủ có hỉ qua loa tắc trách.
48 Đối với Nghiêm Tử Trạm mà nói, tiểu thê tử mới vào cửa này đại biểu cho phiền toái, không thể trừng phạt không thể đánh, cả đầu toàn ý nghĩ xấu nhưng lại mọc một gương mặt ôn hòa khiêm tốn, còn là quân cờ Tống Chính Thanh đưa vào.
49 Một câu của Trì Nhược Thần, thành công làm cho mọi người trong điện yên tĩnh xuống, không khí náo nhiệt phi phàm ban đầu tạm thời nhường chỗ, vũ cơ xinh đẹp lui tới góc, quần thần cầm chén yên lặng buông, đồng loạt quay đầu nhìn về phía vợ chồng Nghiêm tướng.
50 So với cảnh tượng huyên náo trong điện, trên con đường nhỏ dài dòng lại yên tĩnh ngoài điện Trùng Dương quả thực lạnh lùng đáng sợ, lối rẽ trên đường chính là đường mòn bên cửa hông đi thông hoàng thành, mà nơi này trừ bỏ cấm vệ quân ngẫu nhiên tuần tra cùng đèn lồng cung đình, không còn gì dư thừa khác làm nền.
51 Gió đêm đột nhiên nổi lên, ánh nến trong đèn cung đình cạnh đường đều đang lay động, giống như tâm tình Bùi Diệc Hàn lúc này, hắn quẩn quanh trong sự khiếp sợ cùng cực kỳ phẫn nộ, khuôn mặt người đàn ông đột nhiên xuất hiện này quen thuộc đến thế, cực kỳ giống tên Nghiêm Mặc Du mà hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi ghi tạc trong lòng.
52 Sắc trời mờ sáng, nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong phòng, hơn phân nửa bị màn giường màu tím ngăn lại, duy độc để chút ánh sáng mỏng manh, có điều dù vậy, cũng đủ để Cẩm Dạ thấy rõ tất cả quanh mình, nam tử sườn mặt hoàn mỹ nằm bên cạnh nàng, tóc đen tản ra trên gối ngọc, lông mi dài che lại đôi mắt đen trong, rút đi sự đề phòng cùng lệ khí giữa hai hàng chân mày, giờ phút này dáng vẻ hắn không bố trí phòng vệ lại tạo nên cảnh trí kinh diễm nhất.
53 Một tiếng con rể hiền này kêu lên cực kỳ triền miên, thanh âm du dương, bao hàm kích động cùng nhiệt tình, nghe vào trong tai Cẩm Dạ, đều thấy sởn hết da lông, càng chớ nói đến kẻ trời sanh tính tình lạnh nhạt như Nghiêm Tử Trạm.
54 Trì Nhược Thần vừa vào cửa liền thấy được một cảnh tượng ngoài ý muốn – Tể tướng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất chúng bất cẩu ngôn tiếu của hắn đang ép buộc áp một cô gái lên cạnh bàn, hai người hôn khó khăn chia lìa, ngay cả mấy bản tấu chương vốn vô tội nằm trên mặt bàn cũng rơi trên mặt đất……[bất cẩu ngôn tiếu: thận trọng ít nói]“Hoàng thượng.
55 Chuyện lập thái phó khác, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nghĩ đến việc tân hoàng quá ham chơi, việc chọn người như trước đáng giá suy nghĩ thận trọng.
56 Khi Diêu Thủ Nghĩa vội vàng bước vào hậu viện, Cẩm Dạ đang nằm ở tháp trúc trong lương đình, chuôi ngọc quạt tròn bị bẻ thành hai đoạn, một đoạn đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, còn nàng phe phẩy chiếc quạt ngắn củn còn lại, trong lòng tràn đầy hờn dỗi, không biết nên phát tiết như thế nào, nghe thấy tiếng bước chân nàng quay đầu, sau khi thấy rõ người tới nàng liền nâng dậy thân mình nói: “Lão Diêu, sao đầu đầy mồ hôi thế kia, có việc gì vậy?”“Thiếu phu nhân, thiếu gia…… ngài……” Vì tình thế cấp bách ông cư nhiên lắp ba lắp bắp.
57 Thành thân với Nghiêm Tử Trạm đã một tháng, có khi Cẩm Dạ cảm thấy kỳ quái, người này đối với người khác bạc tình lạnh nhạt thì thôi, cố tình đối với bản thân hắn càng lạnh nhạt, ví dụ như tình cảnh nàng nhìn thấy trước mắt khi chọc thủng cửa sổ –Diêu Thủ Nghĩa đầu đầy mồ hôi đứng bên cạnh, lấy cây kéo cắt một miếng băng thật dài, lại không biết xuống tay từ đâu.
58 Đêm nay Cẩm Dạ cực không nỡ ngủ, có lẽ vì bên cạnh có thêm một người khác, rõ ràng nằm chăn ấm áp, nhưng lại không có cách nào ngủ cho an ổn. Nói một cách khác, là tinh thần mệt mỏi, bất đắc dĩ trong đầu vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, hai người khó có thể điều hòa.
59 Trăng lên đầu cành, đúng là lúc mọi người đã ngủ say, hết thảy đều lặng im không tiếng động, ngoại trừ xóm cô đầu này. Đèn lồng đỏ treo cao, nữ tử quần áo lộ liễu nghiêng mình dựa cửa, vẫy quyên khăn mời chào khách nhân, trước cửa dừng lại những chiếc xe ngựa xa hoa của vương tôn công tử, phóng mắt nhìn lại, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
60 Cẩm Dạ đứng ở góc đường đã thật lâu, giờ phút này sắc trời vẫn đang ám trầm, đại khái qua một canh giờ nữa trời sẽ sáng, nàng khó xử nhìn nhìn y phục dạ hành trên người, rồi cách ánh trăng nhìn nhìn cánh cửa tướng phủ thủ vệ sâm nghiêm cách đó không xa, lòng ảo não……Sao nàng lại để chính mình lâm vào cục diện xấu hổ như vậy chứ, mới vừa nãy khi nhảy ra bức tường cao hậu viện có lẽ vì thân thủ Bùi Diệc Hàn tránh được thủ vệ, trước mắt muốn trở về thực sự tiến thối không được.