61 Chương 5912h đêm Kính coong. . . kính. . . coong- Sao rồi?- nó bước ra mở cửa- Yu, Sam. . . sao vậy? Mau vào nhà đi. - Kiệt. Anh mau lấy đồ xuống đây cho em- nó nói vọng lên.
62 Chương 60Hai tháng cũng trôi qua. Trong hai tháng đó không biết là tứ tướng và ngũ hộ vệ đã bị thương bao nhiêu lần. Nhưng đã tìm đủ được 7 mảnh ghép.
63 Chương 61Trong căn biệt thự đó, cả bọn đang ngồi ở sảnh và tất nhiên, Tropi cũng ở đó. - Anh Minh- Sam vừa thấy Minh bước vào nhà đã đứng bật dậy. - Tôi về lấy đồ cho Hân.
64 Chương 62[Em à, mọi việc vẫn đúng như kế hoạch chứ][Anh cứ khéo lo. Em mà đã làm thì chỉ từ chết tới bị thương mà thôi][Ngoan lắm. Cố gắng mà làm cho tốt nhé.
65 Chương 63Một chiếc xe tải đang lao thẳng đến phía Jin. Liệu nó có đủ cơ hội để đẩy nhỏ ra? Nhưng nếu vậy thì mạng sống của nó. . . ?- KhôngggRầm. . . .
66 Lời đầu tiên sau thời gian ẩn dật của mình là Xin lỗi các bạn rất nhiều!!! Có rất nhiều bạn inbox qua FB và Zalo của mình và hỏi về ý định có tiếp tục viết truyện hay không!!! Thực sự ngay lúc này mình cũng không biết là nên viết tiếp hay là bỏ fic dở dang như thế này nữa!!! Và nếu có ra tiếp thì chắc sẽ là thời gian gần thôi! Vì mình cũng đã có rất nhiều ý tưởng rồi đây này =)))) Mọi người ơi! Ủng hộ mình viết tiếp hay là dừng ở đây ạ?! Yêu mọi người nhiều lắm.
67 Chương 64- Ba à! Ba thật sự không định làm gì sao?! Con chip mất thật rồi. - Ba giao chuyện này cho con. Lo cho tốt. [Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc trong tíc tắc]"Ngày mai, 8h ở chỗ cũ nhé"Ting "Tôi biết rồi"---------------------- Có chuyện gì?! - Cô thôi ngay cái thái độ đó đi.
68 Lời đầu tiên là tớ xin lỗi các bạn đã phải chờ đợi lâu trong thời gian qua *cúi đầu* Lời thứ hai là tớ muốn xin lỗi vì thời gian tiếp theo có thể tớ chưa ra chap được.
69 Năm năm sau. . . Một người con gái với vóc dáng tương đối mặc trên người một bộ váy liền màu đen làm toát lên vẻ thanh tịnh mà huyền bí của mình. Cạnh cô chính là một cậu nhóc khoảng chừng ba bốn tuổi, trông rất khôi ngô.
70 Ngây ngốc. . . Đây là. . . tổng giám đốc phu nhân của Tử Thị trong truyền thuyết sao? Đàm Tử Tranh? Con gái của chủ tịch Đàm Thị? Đàm Tử Tranh trong truyền thuyết???.
71 "Mọi người từ từ nói. Tôi đưa tiểu Hạo ra ngoài" Kiệt đứng lên bước về phía cửa. Chưa kịp động tay vào nắm cửa thì đã bị chặn lại. "Đứng lại. " Trịnh Gia Khang xoay người.
72 "Em xin anh. Nói rõ được không? Đàm Tử Tranh đó. Có phải là. . . . " Bảo Nhi e dè nhìn Triệu Khắc Minh. Anh ta sẽ thực sự không nổi nóng nữa chứ? "Là ai? Trịnh Khã Hân?" Thiên Băng thay Triệu Khắc Minh đáp lời.
73 "Này. . . " Giơ tay lên chống trên lồng ngực hắn. Cô dùng hết lực đẩy mạnh hắn ra. Rốt cục hắn ta làm gì vậy? Muốn làm loạn sao? "Anh rốt cục là phát điên cái gì?" "Em nói anh phát điên cái gì?" Hắn dường như mất kiên nhẫn mà quát vào cô.
74 "Đã lâu không gặp. " "Cũng chỉ năm năm thôi. Không nhiều mà. " Đặng Tuấn Kiệt chỉ cười cười xua tay với Trần Hạo Thiên. Năm năm, làm gì gọi là lâu chứ? "Với tôi, nó rất lâu.
75 "Hóa ra anh cũng có sở thích dòm ngó vợ và con trai người khác nhỉ?" Tâm trạng của hắn hiện giờ thật không thể bình tĩnh như vẻ ngoài của mình. Khi hắn nghe câu trả lời của anh.
76 "Nhưng. . . tiểu Hạo rốt cục là con của ai vậy?" Cho dù là việc Đàm Tử Tranh có phải là Trịnh Khã Hân hay không rất quan trọng. Nhưng quan trọng hơn chính là đứa bé đó.
77 Sau khi từ bữa tiệc trở về, Đặng Tuấn Kiệt cùng Vũ Thiên Băng cũng cùng về biệt thự của Triệu Khắc Minh. Ba người ngồi dưới phòng khách chờ đợi Đàm Tử Tranh cho tiểu Hạo ngủ bước xuống.
78 "Anh. . . " Mở cửa phòng bước vào. Vẫn là thân hình cao lớn của Triệu Khắc Minh ngồi cạnh giường trẻ. Mắt anh vẫn đăm đăm nhìn vào tiểu Hạo đang say giấc.
79 Thân ảnh mảnh mai ngồi trên sofa. "Alo?" ". . . . . ""Số điện thoại cá nhân của tôi làm sao ngài biết hả?" ". . . . . " "Không. Tôi không nghi ngờ thực lực của ngài.
80 Xin chào~ Xin chào nha~ Chào nha~Đã khá lâu rồi mình mới lại dùng cách này giao tiếp với các cậu nhỉ?! Mình là Zin đây~ Mấy cậu hẳn là vẫn còn nhớ mình hả? Mình rất nhớ mấy cậu đó.