21 Tại một khu trung tâm mua sắm lớn, Dương Nguyên chạy hết quầy hàng này tới quầy hàng khác.
Kể từ khi Dương Nguyên bị mất trí nhớ, cô như một người hoàn toàn khác.
22 Về tới nhà, Dương Nguyên vẫn chẳng thèm nói năng gì với Hàn Thiên, cô đi thẳng lên phòng, rồi đóng sầm cửa lại.
Hàn Thiên hiện giờ đang rất phiền não khi Dương Nguyên giận anh như vậy, mà anh lại chẳng có kinh nghiệm dỗ dành.
23
Sau khi chuẩn bị xong, Thiếu Tường nhắn địa chỉ cho Triệu Vũ và Diệp Thần trước sau đó mới tới nhắn tin cho Hàn Thiên biết.
Hàn Thiên nhận được tin nhắn của Thiếu Tường, anh tới giường dỗ dành Dương Nguyên, “Bảo bối à! Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa.
24
Sự tình còn đang rất căng thẳng, bỗng bụng Dương Nguyên kêu ục ục.
Hàn Thiên thấy vậy, không thèm để ý tới mấy người làm bóng đèn kia nữa, mà nhìn Dương Nguyên với ánh mắt dịu dàng, quan tâm hỏi, “Em thấy đói rồi à! Chúng tam au ngồi xuống ăn thôi.
25 Dương Nguyên đang đứng giữa đại sảnh, cô mỉm cười rồi đi đến quầy tiếp tân.
Thấy Dương Nguyên đứng trước chiếc bàn, cô nhân viên mỉm cười lịch thiệp, “Tôi có thể giúp được gì cho quý khách?”
Dương Nguyên đáp lại nụ cười đó, “Cho tôi hỏi, phòng làm việc của chủ tịch Hàn ở đâu vậy? Tôi muốn gặp anh ấy.
26 Bước vào trong thang máy, Hàn Thiên trực tiếp đi tìm Dương Nguyên. Vừa ra khỏi thang máy, đập vào mắt anh là Dương Nguyên bị hai người bảo vệ lôi đi, mà cô có kêu thế nào, giãy giụa thế nào họ cũng không có cảm xúc gì.
27 Đi tới một cánh cổng lớn, tia hồng ngoại đã nhận được tín hiệu là xe của Hàn Thiên thì cánh cổng lớn liền mở rộng ra, bên trong, có nhiều người đàn ông mặc đồ đen đứng thẳng tắp, xếp thành hai bên.
28 Mọi người trong phòng thư kí đang buôn dưa lê bán dưa chuột về chuyện của Dương Nguyên và vị chủ tịch của bọn họ. Từ sau khi Dương Nguyên nghỉ việc, Hàn Thiên đã tuyển thêm thư kí mới, vì là nhân viên mới nên mỗi lần tới nhà đưa lại liệu cho Hàn Thiên, cô ấy không biết Dương Nguyên.
29 Hàn Thiên nghe vậy thì nhíu mày, “Sao, em muốn làm thư kí cho anh?”
Dương Nguyên cảm nhận được biểu cảm của anh liền đối diện với anh, khó hiểu hỏi, “Thì thế nào, anh không vui sao?”
“Không phải là không vui mà em làm được sao?”
“Anh đừng có coi thường em nha, tuy bị mất hết những kí ức nhưng những kiến thức em tiếp thu được trên sách vở thì lại không quên đâu nha! Điều này em đã kiểm chứng rồi.
30 Vừa bước chân vào biệt thự, đập vào mắt Hàn Thiên là một cô gái mặc chiếc váy liền trắng rộng rãi, tóc xõa ra, trên môi nở nụ cười ngây thơ và vô cùng đáng yêu.
31 Dương Nguyên vẫn chìm trong giấc mộng, chăn quấn kín người như con nhộng nằm trong kén.
Hàn Thiên mỉm cười, đặt khay đồ ăn trên bàn, đi tới đầu giường, cánh tay khẽ kéo chăn trên người Dương Nguyên ra, “Tiểu bảo bối, em dậy ăn sáng đi.
32 Lúc này, Hàn Thiên nói với giọng trầm trầm vô cùng ám muội, “Hiện tại anh có việc còn quan trọng hơn là phải đi làm. ”
Sau đó một tay Hàn Thiên siết chặt Dương Nguyên, chiếc môi nhanh chóng chiếm trọn môi Dương Nguyên.
33 Triệu Vũ cùng mấy vị bác sĩ cùng bước ra ngoài, Hàn Thiên chạy với tốc độ ánh sáng nắm chặt tay Triệu Vũ, thành khẩn hỏi, “Triệu Vũ, cô ấy sao rồi?”
Triệu Vũ nghiến răng nghiến lợi định mắng Hàn Thiên một trận, nhưng nhớ tới đây là bệnh viện không nên to tiếng, nuốt cơn tức vào trong.
34 “Hàn Thiên…đứa con của cậu, nó vẫn an toàn. ”
Nghe được câu nói này, Hàn Thiên cực kì kích động, chạy nhanh kéo Triệu Vũ từ bàn làm việc đứng dậy, “Cậu nói thật, nó vẫn bình an?”
Triệu Vũ kéo tay người bạn này ra, lắc đầu chán nản.
35 Mọi người không biết nên là gì lúc này, thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Nghe thấy chuông cửa, mọi người như phất cờ trong bụng, họ xin phép đi trước để tiếp khách.
36 “Lại là cô. ”
“Lại là anh. ”
Triệu Vũ tay hơi run chỉ vào Hướng An, “Cô…cô làm gì ở đây?”
Hướng An ý thức được mục đích mình đi tới đây, không muốn nói tranh cãi người đàn ông trước mặt này nữa, “Hừ, tôi có việc quan trọng, không muốn nói nhiều với anh.
37 Triệu Vũ cau mày, một lần nữa đến xem tình hình của Dương Nguyên.
Y tá hoảng hốt khi thấy Hướng An đi vào phòng của Dương Nguyên, cô liên tục ngăn cản, “Xin lỗi, cô không được vào trong.
38 Hướng An gục đầu xuống người Dương Nguyên mà khóc lớn. Triệu Vũ thấy vậy liền đi vào, kéo Hướng An ra khỏi người Dương Nguyên, “Này, cô khóc lớn như vậy sao cô ấy nghỉ ngơi được.
39 Hướng An thấy hai người kia đã đi ra ngoài thì liền trèo lên giường bệnh của Dương Nguyên, ngồi khoanh chân lại.
Dương Nguyên chẳng nói gì, chỉ nhìn hành động của Hướng An, hành động này của Hướng An khiến lòng cô đang lên một sự hứng thú lạ thường, vừa gặp đã thấy thân quen.
40 Triệu Vũ cùng Hàn Thiên đang nói chuyện, thì tiếng điện thoại vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện. Đầu dây kia vang lên tiếng nói sợ hãi, một y ta thong báo cho Triệu Vũ là Dương Nguyên đã không còn ở trong phòng bệnh.