21
Vinh Tuệ Khanh trong lòng khẽ hắng giọng một tiếng khiến Lâm Phiêu Tuyết bừng tỉnh, giận dữ trên gương mặt cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ý cười dạt dào, chậm rãi nói: “Vi Thế Nguyên
là đồ đầu đường xó chợ, đại thiếu gia vốn xuất thân cao quý, tại sao lại muốn học hỏi từ loại người như Vị Thế Nguyên? Chẳng lẽ không sợ thua thiệt thân phận của mình hay sao?” Nàng quay đi lấy tay áo che miệng khẽ cười.
22
“Sao lại không phải?” Vinh Tuệ Khanh không khỏi kích động. “Không phải bọn họ khắp nơi đều bắt chước hai người sao?”
Lâm Phiêu Tuyết nhẹ giọng cười: “Muội nghĩ đi đâu vậy? Đầu tiên người có thể đoạt xác không phải là người bình thường, tối thiểu cũng phải tu sĩ Trúc Cơ.
23 Ngụy Nam Tâm đang đứng giữa biệt viện vang tiếng kèn trống rộn ràng vui vẻ cử hành hôn lễ, cuối cùng tâm nguyện trong lòng ông ta cũng đã được bù đắp xứng đáng.
24 Bách Hủy vừa mới tiến vào giai đoạn Luyện Khí, nên cũng mới bắt đầu tu luyện mỹ thuật mà thôi. Có điều để đối phó với một tên quản sự người phàm không có tu vi thì vẫn thừa sức.
25 Đóa Ảnh mỉm cười, lảng tránh sự thăm dò của Vinh Tuệ Khanh, chỉ nói: “Lão tổ Đóa gia chúng ta cũng là phụ nữ, mà nữ giới thì ai chẳng chú trọng nhất chính là ngoại hình.
26
Chàng trai đó hơn hai mươi tuổi, vóc người cao lớn thon gầy, ngũ quan trên mặt thoạt nhìn bình thường, không có điểm nào xuất sắc, nhưng khi kết hợp với nhau lại khiến người khác phải nhớ đến
tám chữ “khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc”.
27
Lời còn chưa dứt, trên trời bỗng vọng xuống một trận sấm chớp rền vang.
Vinh Tuệ Khanh không nói gì.
Lâm Phiêu Tuyết cau mày mở lời: “Đợt trước cũng có sét đánh giữa tháng mười hai, khi ấy sấm chớp giáng xuống vô cùng mãnh liệt.
28 Khuôn mặt cô bé nho nhỏ, cùng lắm chỉ to bằng một bàn tay. Mái tóc đen nhánh được vấn thành hai búi tóc cân xứng trái phải, trên mỗi búi tóc đen đều được buộc lại bằng một dải lụa mềm màu xanh lá sen.
29
Vinh Tuệ Khanh chính là con người thuộc trường phái hành động, không nhiều lời mà lập tức bắt tay
vào bố trí trận pháp trong phòng Lâm Phiêu Tuyết.
30
Sơn trang Đóa Linh có trận pháp lớn làm chỗ dựa, nó vừa là ưu điểm và cũng vừa là nhược điểm của sơn trang Đóa Linh.
Ưu điểm thì không cần phải nói.
31 Tiếng gọi cấp thiết của Trầm Tâm đã đánh thức Đóa Linh phu nhân đang tu luyện. 1 Đóa Linh phu nhân lập tức mở rộng thần thức, tìm kiếm khắp phạm vi sơn trang Đóa Linh.
32
Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết trông thấy vậy liền cùng nhau bổ nhào về phía đó, mỗi người một bên đỡ Vinh Tuệ Khanh dậy rồi phẫn nộ nói với Đóa Linh phu nhân trên bậc thềm: “Đồ yêu bà3quỷ quái này, rốt cuộc bà muốn làm gì?!”
Đóa Linh phu nhân cười vang một tiếng, dù âm thanh như tiếng chuông ngân nhưng lọt vào tai lại vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
33
Lời của Vinh Tuệ Khanh đã mạnh mẽ động chạm đến cái tôi cao ngất của Đóa Linh phu nhân.
Trong đôi mắt của Đóa Linh phu nhân hằn đầy tia máu, sắc mặt bà ta tái mét.
34 Đóa Linh Phu Nhân còn chưa nói hết vế sau thì chùm ánh sáng lam tím trên đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, rồi hợp thành một chùm ánh sáng lớn công kích thẳng lên trên.
35
Thân thể Đóa Linh phu nhân đang lơ lửng giữa trời, khi nhìn thấy khói đen ngùn ngụt bốc lên từ sơn trang Đóa Linh thì không khỏi sửng sốt, vội vàng thi triển3vòng sáng bảo hộ nhanh chóng lao xuống
phía dưới.
36
Vinh Tuệ Khanh vội vàng túm lấy Tiểu Hoa từ trong tay của La Thần, nhanh miệng nói: “Tiểu Hoa là
sóc, không phải chuột. . . ”
Tiểu Hoa cúc đầu vào lòng bàn tay3của Vinh Tuệ Khanh, vểnh mông quay lưng về phía La Thần.
37
Nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ, chính là hai trong bốn chuyện vui vẻ nhất của đời
người.
Vinh Tuệ Khanh cũng không ngoại lệ.
38
Đại Ngưu cười ha hả, nghiêng sang bên chỉ vào mấy người đang đứng dưới bậc thang: “Muội xem hôm
nay ta ở trên phố chợ gặp được ai này?”. Bách Hủy ló đầu ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân hình cao lớn của La Thần.
39
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên đều là người thông minh biết nhìn mặt đoán người.
Mặc dù Vinh Tuệ Khanh có nói Đại Ngưu là đồng hương của mình, bản thân Đại Ngưu trông cũng chất phác hiền hậu như thôn dân.
40 Ngày hôm sau Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết tỉnh dậy từ rất sớm, thậm chí đến cả điểm tâm cũng không ăn. Cả hai đều vội vã rời khỏi nhà của Bách Hủy và Đại Ngưu để ra ngoài đi tìm họ hàng thân thích của mình.