41 Cuối cùng là cặp đôi băng tuyết nhé. Hôm nay trời thổi gió độc hay sao ấy mà 2 người này cải nhau suốt. Hình như đổi tính tình với Tiểu San và Anh Kiệt thì phải.
42 4 người Anh Kiệt, Tiểu San, Tuấn Anh và Tiểu An đánh một giấc no ne cho đến xế chiều. Cốc. . . . cốc - Tiểu An! tao vào nha. _ Tiểu San gỡ cửa phòng nhỏ bạn Cạch.
43 Trong khi đó Tiểu Đan và Hàn Phong vẫn đang vượt đèo lội suối để nhanh chóng đến nơi. Ánh nắng đã nhạt dần theo từng giờ báo hiệu sắp hết một ngày. Mặt trời dần chuyển sang màu hồng cam huyền ảo.
44 Ở đại sảnh khách sạn. 4 người đang đứng ngồi không yên. Tiểu San cứ đi qua đi lại. Còn 3 người Còn lại thì mặt mày ủ rủ - không biết có chuyện gì xảy ra không nữa_ Tiểu San lo lắng nói.
45 Trong khi đó ở nơi hẻo lánh kia - a lô. . . Tiểu San. . . _ Tiểu Đan cũng cố gọi nhưng chỉ nghe những tiếng tút dài và. . . . màn hình tắt ngẩm Hết pin.
46 30" sau đó Tiểu Đan tỉnh dậy cảm thấy tim nhói. Có lẽ trong xe không khí ngột ngạc quá làm cho sự hô hấp của cô không điều hòa. Cô cầm chai nước nhè nhẹ bước ra khỏi xe, không để Hàn Phong thức giấc.
47 Ở chỗ Tiểu An - Anh thấy chưa?_ sau một lúc chạy mệt lữ Tiểu An và Tuấn Anh chống gối thở. - chưa. _Anh lắc đầu. - hộp thuốc!_ bỗng nhiên Tiểu An nhìn thấy hộp thuốc của Tiểu Đan nằm lăn lốc đằng xa.
48 Qua ngày hôm sau, ai cũng kéo nhau đi mua những vật dụng cần thiết để cấm trại trong rừng. Cả đám tụi nó và tụi hắn đi đến khu mua sắm ngoài trời rộng lớn nhất ở gần khách sạn.
49 Trưa đến, cả trường kéo nhau vào rừng, mỗi nhóm một địa điểm. Dĩ nhiên các anh và các chị chung một nhóm rồi (có Tú Quỳnh). Cả đám tất bật bất đầu dựng lều.
50 Tối đến cả trường tập trung lại một khoảng đất, đốt lữa trại múa hát, nhảy nhót tưng bừng. Không khí rất sôi nỗi. Tụi hắn. và tụi nó xuất hiện làm tâm điểm chú ý của mọi người.
51 Hiện giờ ai đã về lều nấy. Cả đám bọn nó và bọn hắn ngồi tụ lại tám chuyện cốt để quên nỗi sợ ma. Trong rừng lúc này rất vắng lặng chỉ nghe văng vẳng đâu đây tiếng lá xào xạo, tiếng gió lùa xô đẩy những cành cây va chạm vào nhau.
52 bước đi của Tuấn Anh và Tiểu An không hề thong thả. mắt Tiểu An ngó qua ngó lại hoạt đọng liên tục. Nhìn nhỏ như cảnh sát đặc nhiệm đang truy đuổi tội phạm.
53 Đừng lo lắng! dù thế nào đi nữa, anh vẫn luôn nắm tay và che chắn cho em, đừng buông tay anh! Tiểu An không thể ngồi yên một chỗ được, yếu đuối trong lúc này là điều ngu ngốc.
54 Tuấn Anh ôm chặt Tiểu An trong vòng tay cố gắng cho cô không bị thương. Cái cây ngã đè lên lưng anh, bả vai bị va chạm mạnh, anh cắn chặt môi đau đớn.
55 Tiểu Đan và Hàn Phong cuối cùng cũng bỏ cuộc, họ quay về lều với bộ mặt thiểu não. Cả đám chỉ còn biết đợi trời sáng để tiếp tục đi tìm. Cả đêm chẳng ai chợp mắt được vì lo lắng, mãi đến gần sáng mới ngủ được chút xíu.
56 kí ức. . . là thổn thức. . . . hay nhạt nhòa. . . . là võ hoà hay câm lặng là nhớ?. . . . là yêu?. . . . là hận?. . . . hay giọt nước mắt trong vắt chảy ra từ khoé mắt cay cay.
57 cả đám quậy tung cái biệt thự của bọn hắn cả lên, mà địa điểm chính xác là nhà bếp. Đó là một đống lộn xộn, bừa bộn và vô cùng hỗn độn. Nhưng kết quả cuối cùng là thu được các món ăn với nhiều màu sắc "đậm đà".
58 Ở lớp học. 6 đứa (không có Tiểu An) đang chụm đầu lại bàn tán sôi nổi. chẳng biết họ nói gì chỉ thấy Tuấn Anh ngồi gật gật liên tục. Tội thằng nhỏ, không biết họ dặn dò chỉ dẫn bao nhiêu mà cái mặt anh trở nên đần dữ dội.
59 - cuối cùng tụi bây định làm cái gì vậy? tao không hiểu gì hết?_ Tiểu An có phần bực dọc khi bị người khác điều khiển như con rối. Tiểu Đan không trả lời mà chăm chú công việc lái xe của mình.
60 Tại trường King Tiểu San và Tiểu Đan vừa rời khỏi nhà gửi xe, 2 người vừa đi vừa tán gẫu. - có người yêu là quên luôn bạn bè hà xì. . . . . _ Tiểu San cằn nhằn, cô bức xúc vì lúc sáng Tiểu An đã được Tuấn Anh sang đón đi ăn sáng rồi đến trường luôn.