21 Biểu cảm này nếu bị Tần Trí Viễn nhìn thấy, hắn còn diễn được gì nữa đây? Cố Ngôn ý thức được gần đây bản thân buông thả quá, có thể là bị thay đổi của Tần Trí Viễn ảnh hưởng tới, hắn ngày càng cách xa chuyên nghiệp rồi.
22 Rừng trúc của A thị gần đây tương đối nổi.
Khu phong cảnh ngoại thành có một rừng trúc khá lớn, cảnh đẹp có một không hai. Mùa thu lá trúc úa vàng, nhìn qua tuy tiêu điều nhưng lại có một loại yên tĩnh đến say lòng.
23 Cố Ngôn nhẹ ngã xuống giường.
Tần Trí Viễn lười động, lấy tay chọc chọc hắn hỏi: “Sao vậy?”
Cố Ngôn vùi đầu trong chăn không chịu ngẩng lên, mãi lâu sau mới thở dài, nửa thật nửa giả bảo: “Xong rồi, xong rồi, tim bị bắn trúng rồi.
24 Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Ngày mai đến xem tôi quay đi. ”
Tần Trí Viễn “Ừ” một tiếng, bàn tay ấm áp xoa tóc hắn, nhẹ nhàng thay hắn dém góc chăn.
25 Cách buổi tối còn mấy tiếng.
Cố Ngôn cảm thấy ban ngày thật rối loạn. Đầu tiên là diễn lại cảnh kia lần nữa, lần này hắn không làm ra điều gì khác lạ nữa, quy củ theo kịch bản mà diễn, không quá xuất sắc nhưng cũng không tồi, đạo diễn phất tay coi như qua.
26 Cố Ngôn mơ một giấc mơ thật dài.
Mơ thấy một việc lúc hắn còn trẻ. Khi đó thật khờ dại, đơn thuần đến gần như không hiểu gì, người khác nói gì hắn đều ngốc nghếch tin là thật, nghĩ bước vào giới giải trí có thể kiếm được tiền liền không nghĩ ngợi một bước mà vào… sau đó chính là long trời lở đất.
27 Nếu đã diễn xong, hắn còn nhớ gì nữa? Cố Ngôn không nói thêm, lễ phép hỏi han vết thương của Tần Trí Viễn, sau đó quay về phòng bệnh của mình.
Bị thương có thể trách ai được?
Có trách thì phải trách hắn.
28 Không biết có phải là bị hắn đoạt thoại không, sắc mặt Tần Trí Viễn trở nên khá khó coi.
Cố Ngôn cầm lấy đồ đạc của minh, xoay người rời đi, ra đến cửa chợt dừng lại, quay đầu liếc nhìn một cái.
29 Qua năm mới, Cố Ngôn bắt đầu diễn phim mới.
Là phim điện ảnh cổ trang của đại chế tác, có cái tiêu đề sầu triền miên, đó là “Thanh ti”. Lúc đầu bàn bạc là có hai nam chính, Cố Ngôn vào vai một danh môn công tử phong độ, một người là nam diễn viên mới vào nghề đóng vai tiểu tử mới bước chân vào giang hồ, hai người đồng thời yêu nữ nhân phe phản diện, sau đó là một loạt âm mưu tranh đấu, tình nghĩa gút mắc… Không ngờ kịch bản sửa đến sửa đi đến khi chính thức khởi động máy, phần diễn của Cố Ngôn giảm đi rất nhiều, nam chính trên danh nghĩa thực tế biến thành nam phụ chính.
30 Một màn này bị người có ý đồ chụp được, hôm sau lên báo luôn.
Ảnh chút có chút mờ, nhưng tiêu đề lại rất khơi gợi — Tình nhân? Tình địch? Lao thẳng vào trường quay chửi mắng!
Cái dấu chấm than cuối câu kia nhìn thật ghê người, nếu không cẩn thận nhìn, thật khiến người ta giật mình.
31 “Tên thối này,” Vương Nhã Lỵ đá hắn dưới bàn “Coi cậu đắc ý kìa!”
Cố Ngôn cười ha ha.
Hai người tiếp tục nói vài chuyện lí thú, bữa cơm ăn rất vui vẻ.
32 Tần Trí Viễn cũng phát giác mình thất thố, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ chốc lát, điều chỉnh lại cảm xúc, xoa thái dương nói: “Xin lỗi, tôi hơi sợ. ”
Vẫn kém kinh hỉ gã cho hắn trong ngày xảy ra tai nạn đó.
33 Cố Ngôn cuối cùng không nhắn tin lại cho Tần Trí Viễn.
Hắn tắt máy tháo sim, chiều đi mua sim mới, thông báo cho những người cần biết số máy mới của hắn, còn về người không nên biết… đương nhiên không nói.
34 Cố Ngôn nhịn không được hỏi: “Từng quang minh chính đại sao?”
Tần Trí Viễn cẩn thận nghĩ, cười khổ: “Thật, đúng là không có. ”
Sau đó gã giơ tay lên che khuất hai mắt mình, thanh âm trở nên khàn khàn: “Ánh đèn làm sao mà chói mắt thế?”
Cố Ngôn không lên tiếng, đi ra ngoài.
35 Hôm chi nhánh khai trương, cũng là sinh nhật lần thứ 29 của Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn gọi người mang lẵng hoa đến tặng, bản thân thì dừng xe ở phố đối diện, xa xa nghe thấy tiếng pháo hoa vang lên, trước cửa nhà hàng có không ít người tới giúp vui, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Ngôn.
36 “Tần tổng”, người đại diện ở bên kia đầu dây chờ chỉ thị, “Ý của đối phương là, muốn hẹn gặp mặt Cố Ngôn, cụ thể gặp nhau sẽ nói, ngài thấy có được không?”
Tần Trí Viễn không vội vàng trả lời, nghĩ rồi nói: “Hỏi tiểu Cố trước rồi nói sau.
37 Những lời này làm cho người ta nghe cảm thấy rất không thích.
Tần Trí Viễn hắng giọng, rót chén trà mời Lâm Gia Duệ, hợp thời mở miệng: “Đạo diễn Lâm, vẫn là nói chuyện chính đi.
38 Chạng vạng ngày hè này, sau lưng Tần Trí Viễn cảm giác lạnh buốt, gã rất muốn nắm chặt tay Cố Ngôn, nhưng bàn tay đưa ra một nửa, bỗng nhiên hoảng hốt, gã sớm không còn quyền ấy nữa rồi.
39 Bóng dáng cố Ngôn ngày càng xa, gió đêm thổi bay vạt áo hắn, báo hiệu mùa hè sắp qua.
Tần Trí Viễn tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi chốc lát, cảm thấy nơi nào đó trong người đau nhói, nhưng lại không nói nổi làm sao mà đau.
40 Yêu thương gì đó nếu không hao tổn sức nắm chặt, rất nhanh sẽ bị người khác cướp mất.
Những lời này tự dưng hiện lên trong đầu.
Trong lòng Tần Trí Viễn vừa động liền thấy cảm giác phiền não càng tăng thêm, không khỏi nhìn chăm chú hình ảnh ngoài cửa sổ kia, mất thật lớn sức lực mới duy trì nổi nụ cười.