21 “Đám sinh viên của tôi, rất đáng yêu. ” Kha Hướng Minh nhấp một ngụm trà Thiết Quan Âm, giương mắt nói.
Mạc Nghiên Trạch ngồi trên ghế hưu nhàn ở văn phòng lầu hai mà nhìn xuyên qua cái cửa sổ sát đất đến phòng nghỉ chung của văn học viện.
22 Vừa mới bước vào cửa đã có ngay một cái bóng đen nhảy chồm tới.
Hà Nghiên Luật buông sách, cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, trong tình trạng vẫn còn bị mèo đen vô cùng thân thiết cọ cọ đến phát ngứa, anh cười khẽ kéo cái chân mèo xuống ôm trước mặt: “… Nhớ tôi sao?”
“Ân.
23 Dương Khúc đứng ở trong phòng giáo vụ quản lý sinh viên thứ hai văn học viện, nói với giáo viên chủ nhiệm tuổi cũng coi như trẻ nhưng đã hói đầu: “Còn cần thêm vài ngày nữa.
24 Bị cưỡng hôn, cái lưỡi bị kẻ khác nút trụ cố tình trốn tránh càng làm cho người ta có cảm giác được đáp lại; đôi mắt nhắm tịt không biết là đang sợ hãi hay ngượng ngùng, lông mi loạn chiến, đôi tay đặt trên lưng sờ loạn….
25 Tuy rằng trên mạng tràn lan tin tức “tác giả mạng Lạc Mộc Tri Thu yêu thích bị mất tích”, Diệp Dịch Hành vẫn gửi thông báo nghỉ phép đến ban biên tập.
26 Buổi sáng nói chuyện điện thoại với Dương Khúc xong, Diệp Dịch Hành liền cảm thấy chán nản.
Lên mạng đánh bài trong chốc lát, lại cảm thấy không có hứng, đi tìm phim xem, xem đến mười phút, thiếu chút nữa đã ngủ gục, vì thế đơn giản nhào lên giường, đưa cái chân trước ngắn ngủn túm lấy chăn của Hà Nghiên Luật, giường thật mềm nha, trên chăn còn có mùi của Hà Nghiên Luật nữa…
Diệp Dịch Hành nghĩ tới ba ba cậu, vốn tính ngủ một chút, không ngờ lại ngủ đến quá trưa.
27 Mèo đen ngửa đầu nhìn Hà Nghiên Luật, cái cằm thanh tú kia không giống như được bàn tay nào đó nhào nặn thành hình, cũng không giống dùng dao nhọn sắc bén điêu khắc nên.
28 Sáng sớm hôm sau tỉnh lại trong lòng Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành cũng không có vì tối qua biến thân thất bại mà uể oải.
Có một câu nói, khi đột ngột quyết định bất cứ cái gì phần lớn đều dựa vào lý tính và xúc cảm.
29 Diệp Dịch Hành nằm úp sấp ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi chờ đợi tâm tình và nhịp timbình tĩnh lại.
Biến thân lúc này không còn đường đột nữa, cho nên thể lực cũng không có cạn kiệt như vừa mới chạy maraton như trước.
30 Nội thất thiết kế theo phong cách Châu Âu, bên tai còn phảng phất một vài giai điệu nhạc jazz lạ tai đến kỳ quái.
Đứng bên cạnh là nhân viên phục vụ người nước ngoài ngũ quan tuấn lãng, tóc nâu, mắt xanh, cậu nói một tràng không biết là tiếng Đức hay là tiếng Ý xong liền đặt xuống bàn hai tờ menu được thiết kế khéo léo tinh xảo, lui bước đứng ở một bên.
31 Cà phê được mang lên liền đánh gãy trạng thái trầm tư của Mạc Nghiên Trạch, hắn lập tức khôi phục biểu tình hoàn mỹ không chê vào đâu được, hướng Hà Nghiên Luật giới thiệu: “Cà phê Ireland.
32 Mạc Nghiên Trạch ảo não nắm tay, đây không phải là kế hoạch mà hắn muốn hướng đến!
Đều là tại con mèo chết tiệt kia khi không lại xuất hiện!
Hắn tuyệt đối sẽ không tự thừa nhận bản thân ghen với một con mèo, chỉ vì sự tồn tại của một con mèo mà bị khiêu khích, tiện đà còn quấy rầy luôn kế hoạch của chính mình! Vốn không muốn động thủ nhưng mà….
33 Đối với sự khiêu khích châm chọc lại hoàn toàn không có bất luận phản ứng nào, Mạc Nghiên Trạch nhìn chăm chú bóng dáng cô tịch của Hà Nghiên Luật, tức giận vì bị khiêu khích đã sớm bay hết phân nửa.
34 Lúc hôn môi, cả hai đều không có nhắm mắt, chỉ tập trung nhìn bộ dáng của đối phương.
Tửu kính tứ ngược (ý nói tác dụng của rượu quá mạnh), đầu óc của Hà Nghiên Luật có vẻ đã trì độn hơn gấp mấy lần so với bình thường, như là cái máy đã bị ngâm nước, căn bản không thể hoạt động nổi.
35 Là do ta edit H quá dở tự mình không dậy nổi hứng thú hay là do đã quen coi H cao cấp khiến bây giờ không còn đổ máu nữa???
————————–
Hà Nghiên Luật hoảng hốt, người ở ngoài cửa lại dùng thanh âm của Tiểu Hắc nói chuyện với anh, gọi một tiếng “ba ba” vô cùng thân thiết…
Tiểu Hắc của anh chưa có bỏ đi a…
Hà Nghiên Luật ôm đầu gối, đầu óc hồn hồn độn độn (mơ mơ hồ hồ): “Cậu bây giờ là mèo sao?”
“…Không phải.
36 Thường thường vào buổi sáng cuối tuần, bởi vì không bị áp lực thời gian, Hà Nghiên Luật đều mặc cho chính mình ngủ đến khi bụng đói kêu vang, ở tại giây cuối cùng chuẩn bị chết đói đến nơi mới giãy dụa đứng lên bổ sung năng lượng.
37 Căn phòng tràn ngập khí tức tình dục nồng đậm, chỉ cần là người bình thường cũng đều có thể cảm nhận được, nói chi là cái tên Sở Văn Hạnh nhạy bén kia…
Hà Nghiên Luật tâm loạn thành một đoàn, nếu như Sở Văn Hạnh tiến vào, sự tình tối hôm qua phát sinh trên người mình sẽ giống như một bộ phim điện ảnh toàn bộ tái hiện lại trước mặt đối phương, loại sợ hãi này chiếm cứ toàn bộ đầu óc anh, anh cầm lấy ngón tay Diệp Dịch Hành, nhíu mi kiên trì nói: “Không được, không thể cho cậu ta biết…”
Diệp Dịch Hành biết Hà Nghiên Luật lại dùng giọng điệu cầu xin, cho dù biểu tình nghiêm túc như thế nào, trong giọng nói lộ vẻ cầu xin vẫn là đang bán đứng cái bản mặt giả vờ bình tĩnh của anh.
38 Diệp Dịch Hành vừa nghe liền kinh tủng, mẹ cậu và Sở Văn Hạnh đều là cùng một loại sinh vật a! Mỗi câu đều sắc bén chuyên chọc vào chỗ yếu hại!
Trước mặt mẹ cậu mà giấu diếm tuyệt đối là muốn chết, chỉ cần hớ ra một chuyện nhỏ như hạt cát Diệp mẫu đều có thể suy ra cái manh mối quan trọng, giơ miệng định nói nhưng toàn bộ lại bị nghẹn ngay yết hầu, ngữ khí dương ức đốn thán, ở trước mặt nữ vương mà còn muốn nói dối sao…
Cho nên Diệp Dịch Hành thành thành thật thật trả lời: “Ân…”
Diệp mẫu nói: “Đã hai mươi, cũng là việc nên làm, là cô gái nhà nào? Ngày mai mang về nhà xem mặt một chút đi.
39 Sở Văn Hạnh hiện đang ngồi trong rạp chiếu phim tối om, ngồi bên trái cậu chính là Dương Khúc, tay trái còn bị anh nắm chặt.
Nửa giờ trước——
Dương Khúc nói: “Lo cho mình trước đi.
40 Trân châu hà giáo, xoa thiêu tô, tiên trúc quyển, ngưu nhục hoàn tử (bò viên nấu)*…
Một bàn đầy điểm tâm mê chết người, nhân viên của quán lại mang lên thêm một ấm trà hoa lài đặc biệt thơm ngon.