21 CHƯƠNG 21 Chap 21. 1 Rơi vào tình thế bắt buộc, Hắc Phong thở dài buộc phải nhận lời khiến Kỳ Ninh vui vẻ vô cùng, trên môi nàng nở ra một nụ cười tuyệt đẹp trong ánh nắng buổi sáng.
22 CHƯƠNG 22 Chap 22. 1 Ánh mắt Thiên Giai thoáng chốc sắc lạnh, như nổi cả gai gốc, hắn nhìn thứ sinh vật nhỏ bé kia, qua đôi mắt thần hắn có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nó đang cứng đờ.
23 CHƯƠNG 23 Chap 23. 1 Khoảng cách hiện tại của hắn và con yêu quái hiện tại là rất gần, nhưng trông vẻ mặt hắn không có gì gọi là sợ hãi, nó tức giận rống lên: - Ngươi dám giăng bẫy ta sao? Nói một câu, nó lại tiến lên phía trước một bước.
24 CHƯƠNG 24 Chap 24. 1 Thiên Giai bế Tuyết Du trên tay, bay vô định trên bầu trời đêm tĩnh lặng. Tuyết Du ngước đôi mắt bất lực nhìn nam nhân kia, môi nàng nhẹ mấp máy: - Lục Thái Tử.
25 CHƯƠNG 25 Chap 25. 1 Tuyết Du bừng tỉnh sau cơn mê, vì nàng bị thương nặng, lại hao tổn công lực quá nhiều nên trong khi Thiên Giai trị thương, nàng ngất đi lúc nào không biết.
26 CHƯƠNG 26 Chap 26. 1 "Phải dọn dẹp lại thôi!". Hắn tự nhủ, không suy nghĩ về những chuyện không đâu nữa, hắn bắt đầu dọn dẹp, đầu tiên là thu dọn giấy viết trên bàn.
27 CHƯƠNG 27 Tử Nguyệt cảm thấy có một sức mạnh nào đó cuốn nó đi xa, sau đó lại đáp xuống một tảng đá gần đó một cách nhẹ nhàng. Vụt một cái, cơn gió đó liền biến thành một nam nhân có diện mạo động lòng người, đem theo ánh mắt dõi theo con vật nhỏ kia.
28 CHƯƠNG 28- Tử Nguyệt! Ngươi có biết vì sao ta hay viết chữ này không? - Lúc đó, hắn vừa nhấc cây cọ khỏi trang giấy liền nhìn một sinh vật nhỏ đang dùng phép thuật mài * Nghiên, con muỗi nghe hắn gọi liền bay đến đậu trên trang giấy.
29 Chương 29 SỐ TRỜINgọn gió lạnh buốt mang theo giá băng cuốn quanh người nàng, một nam nhân sau đó xuất hiện đứng cạnh nàng, nhìn vào cửa sổ kia, khoé môi hắn cong lên, trong lòng hắn lúc này đang rất vui:- Tuyết Du, chuẩn bị về thiên đình thôi!"Tuyết Du.
30 CHƯƠNG 30 TRỞ VỀ THIÊN ĐÌNH - TÌM ĐƯỢC LONG NHÃN RỒI, TIM TA ĐAU LẮM!Chuyện này nhất định không phải là thật. . . không phải là thật. . . đây nhất định là do nàng đang mơ.
31 CHƯƠNG 31Hắn còn chưa hết ngạc nhiên, chưa kịp định thần lại thì một người trong số đó lao về phía hắn. . . Chíu!Thứ ánh sáng do vị tiên gây ra kia bắn ra, bất ngờ một luồng sáng khác lại lao tới chống đỡ với thứ ánh sáng kia.
32 Chương 32 Ngọc Hoàng quay đầu lại nhìn Thiên Giai, ngũ quan có phần nhăn lại:- Con nói sao?Thiên Giai lúc này mới nhận ra lời mình nói có phần không nên, hắn đưa tay lên che miệng, ho khan một tiếng, hắn lắc đầu như không có chuyện gì:- Ta chỉ thấy.
33 Chương 33 ĐAU THƯƠNG - KHÔNG ĐƯỢC KHÓCVẫn là nơi ấy, nơi tồn tại một tình yêu đẹp, hằng ngày vẫn có người ngồi chờ dưới gốc đào, chờ người mình yêu đến tìm.
34 CHƯƠNG 34Bỗng nghe thấy có tiếng động, Tuyết Du giật mình bỏ lại viên Long Nhãn, không ngờ trượt tay viên Long Nhãn lại rơi xuống, biến mất. Lúc đó nàng thật sự hốt hoảng, không biết viên Long Nhãn đã đi đâu mất, nàng suy nghĩ một lúc mới nhận ra nó đã lạc xuống nhân gian.
35 CHƯƠNG 35Tuyết Du nghe hắn nói vậy thì bật cười khúc khích, nàng đưa tay lên rờ vào khuôn mặt hắn, nàng tự nhủ, khuôn mặt này nàng nhất định phải thuộc làu đến từng đường nét để cho dù sau này nàng có đầu thai hay không hay biến mất mãi mãi, nhất định gương mặt này phải theo nàng đến cùng!- Ta.