Bí Mật Thức Tỉnh Chương 49
Chương trước: Chương 48
Lúc Lê Lạc tới sở sinh hóa mới biết sáng hôm nay có một buổi hội thảo cao cấp, cô và Thương Ngôn không được dự thính. Trước khi hội thảo bắt đầu, Lê Lạc mang một túi cà phê mua từ thư viện Lan Đại tới cho Tạ Uẩn Ninh, sau đó lấy hai cốc cho cô và Thương Ngôn rồi nói với Tạ Uẩn Ninh: "Cốc trên cùng là của thầy, không đường, ít sữa."
Tạ Uẩn Ninh nhận lấy túi cà phê, khẽ gật đầu: "Ừ."
Bây giờ cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhất, anh cũng sẽ trả lời cô một tiếng, lúc thì “Ừ” lúc thì “Ah”, nhưng đó đều à cách Tạ Uẩn Ninh thể hiện sự dịu dàng. Cách đó không xa, Chu Bắc cười ha ha đi tới, thản nhiên hỏi: "Nhất định là thiên sứ nhỏ Lê Lạc lại mua cà phê rồi... Có phần của tôi không?"
Lê Lạc mỉm cười: "Đương nhiên là phải có phần của Chu lão sư rồi."
"Chỉ có Lê Lạc là đối xử tốt với tôi." Chu Bắc trả lời, còn định tới bên cạnh Lê Lạc.
Tạ Uẩn Ninh liếc nhìn Chu Bắc, anh không buồn để ý. Buổi hội thảo vẫn chưa bắt đầu, anh cầm túi cà phê trong tay, dặn dò Lê Lạc một câu: "Sau này mấy chuyện như đi mua cà phê chuyện cứ bảo Thương Ngôn đi mua là được." Cũng như thế, đây là cách anh thể hiện với mọi người rằng mối quan hệ giữa anh và Lê Lạc không phải là mối quan hệ bình thường.
Lê Lạc vui vẻ nói: "Được."
Bên ngoài sở sinh hóa, Thương Ngôn đang dắt xe đạp, không hiểu sao tự dưng lại hắt xì một cái, anh đưa tay xoa mũi, tâm trạng có chút buồn bực.
Tạ Uẩn Ninh thiên vị Lê Lạc nhiều như vậy, đương nhiên Chu Bắc có thể nhận ra Tạ Uẩn Ninh đang cố ý tiết lộ mối quan hệ của anh và Lê Lạc với mọi người, anh cố tình giả vờ như không hiểu gì, phụ họa một câu: "Đúng vậy, một cô gái như cô mua nhiều cà phê như vậy, xách rất nặng."
Lê Lạc mỉm cười, chuẩn bị rời đi.
"Lê Lạc, cô còn cần tôi giới thiệu bạn trai giúp cô không?" Chu Bắc đột nhiên hỏi cô, chắc chắn là cố ý.
Tạ Uẩn Ninh thở một hơi, dáng vẻ vẫn ung dung, anh tuấn như trước.
Lê Lạc khách khí trả lời Chu Bắc: "Cảm ơn Chu lão sư, hiện tại thì chưa cần."
Chu Bắc không quan tâm nữa, nhưng sự nhiệt tình vẫn không thay đổi: "Khi nào cần thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cô những người tốt nhất."
"Cảm ơn Chu lão sư." Lê Lạc nói cảm ơn, sau đó, cầm hai cốc cà phê xuống lầu.
Từ đầu tới cuối, bạn trai cô - Tạ Uẩn Ninh không nói một lời, ánh mắt vẫn nhìn theo Lê Lạc cho đến khi bóng lưng của cô khuất khỏi tầm mắt anh.
Sau khi Lê Lạc xuống lầu, Chu Bắc lại đến bên cạnh Tạ Uẩn Ninh, dùng giọng điệu ám muội hưng phấn tra hỏi người trong cuộc: "Tổ trưởng, tình yêu thầy trò có lãng mạn không?"
Tạ Uẩn Ninh không trả lời Chu Bắc, anh đưa cả túi cà phê trong tay cho Chu Bắc, bởi vì anh còn đang bận suy nghĩ câu nói "Hiện tại chưa cần." của Lê Lạc nghĩa là sao?! Quên đi, dù sao cô cũng còn nhỏ, không biết giữ mồm giữ miệng. Thấy ánh mắt Chu Bắc vẫn hướng về mình, Tạ Uẩn Ninh không thèm che giấu, trực tiếp thừa nhận: "Đúng, rất lãng mạn."
Mới tháng trước thôi anh còn nói với Chu Bắc rằng tuyệt đối không yêu người dưới 28 tuổi, vậy mà giờ thản nhiên thừa nhận thế đấy.
Hiếm khi có cơ hội chế nhạo Tạ Uẩn Ninh, Chu Bắc nghiêm túc nhớ lại một hồi, cười hỏi: "Tổ trưởng, không phải là cậu nói sẽ không để ý đến những cô gái dưới 28 tuổi sao?"
"..." Tạ Uẩn Ninh nhìn Chu Bắc, một giây sau, anh thản nhiên hỏi một câu: "Chẳng lẽ Lê Lạc không lớn lên nữa hay sao?"
Chu Bắc: "..." Trong lúc nhất thời anh không biết phải phản bác như thế nào, anh thật sự không ngờ Tạ Uẩn Ninh lại có thể hoàn toàn không có nguyên tắc như vậy!
Đúng vậy, đúng là không có nguyên tắc.
Tạ Uẩn Ninh đi vào phòng hội thảo, cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy Lê Lạc đúng là hơi trẻ con, hơi ngây thơ. Nhưng thế thì sao, anh có thể kiên nhẫn đợi cô trưởng thành. Trong phòng hội thảo, đối mặt với những chuỗi số liệu và trị số, Tạ Uẩn Ninh nhấp một ngụm cà phê. Cà phê rất ngon, rất phù hợp với yêu cầu của anh.
Cho nên bạn gái nhỏ tuổi thì sao, anh thích là được rồi.
Bên ngoài phòng nghiên cứu, Lê Lạc bắt gặp Thương Ngôn vừa đến nơi, đưa cà phê cho anh.
Tối hôm qua Thương Ngôn ngủ không ngon, đối với anh mà nói, cốc cà phê của Lê Lạc giống như cốc nước đối với người khát, anh nói cám ơn rồi nhận lấy. Uống một hơi hết hơn nửa cốc, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Sau đó anh đi toilet, Giai Khởi vừa nhắn cho anh một tin nhắn thoại.
Bên cạnh bồn rửa tay, giọng nói chắc chắn của Lâm Giai Khởi vang lên: "Thương Ngôn, có một chuyện em phải nói cho anh biết, Lê Lạc đã thừa nhận với mẹ em rằng cô ta muốn cướp anh khỏi em. Bởi vì chúng ta đính hôn nên cô ta mới chuyển mục tiêu sang cậu anh..."
Thương Ngôn nhấn tắt điện thoại di động, anh không nghe nổi nữa. Anh có thể chịu đựng bệnh công chúa của Giai Khởi, nhưng anh không có cách nào có thể chịu đựng được việc ngày nào cô cũng bôi nhọ, nói xấu Lê Lạc. Sao Lê Lạc lại muốn cướp anh khỏi cô chứ, rõ ràng Lê Lạc còn từ chối lời thổ lộ của anh kia mà...
Lúc cả nhà cùng đi du lịch ở Đảo Thị, anh và Lê Lạc cùng nhặt vỏ sò, anh đột nhiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ cậu anh. Không phải là bởi vì cậu và Lê Lạc có thể ở bên nhau, mà là vì cậu hiểu rõ và vô cùng kiên định với tình cảm của mình. Trên bờ biển có nhiều vỏ sò đẹp như vậy, đẹp tới mức khiến người ta hoa mắt, người ta thường bị những chiếc vỏ sò trước mặt thu hút, chứ không phải là bị chiếc vỏ sò mình thích nhất thu hút. Anh chỉ có thể nhìn đến những chiếc vỏ sò trước mắt, còn cậu anh lại có thể tìm được chính xác chiếc vỏ sò mà cậu thích nhất.
Thương Ngôn đi ra khỏi WC, anh cảm thấy thực sự mệt mỏi, anh không biết phải làm thế nào. Người nhà của anh đã mặc kệ chuyện anh và Giai Khởi không chia tay, bởi vì bọn họ đều cảm thấy anh và Giai Khởi khó có thể bên nhau dài lâu. Không cần thiết phải phản đối anh và Giai Khởi nữa, cứ làm vậy chỉ khiến anh không vui.
Thương Ngôn có thể hiểu được suy nghĩ của người nhà, bởi vì, chính anh cũng cảm

Xem tiếp: Chương 50