Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bí Mật Thiếu Gia Chủ Nhà Chương 23: Tiệc (1)

Chương trước: Chương 22 Nhìn Nhận



Sau hai ngày quay chương trình thực tế rất tất bật Mộc Ninh kiệt quệ, mệt mỏi nhoài người trên chiếc ghế sô-pha, lòng một bụng căm phẫn rống lên:

"Dịch Phong Kỳ, tôi muốn về Đại Lục...!!!"

Dịch Phong Kỳ tay cầm ly nước từ trong bếp đi ra đáp:

"Chiều tối mai về, tôi không vội em vội gì chứ."

Mộc Ninh khóe miệng giật giật, cất cao giọng: "Tôi muốn bỏ nghề!!!" Cô nhịn không được ngả người lên ghế định bụng nhắm mắt dưỡng thần.

"Chuông điện thoại của em kìa." Dịch Phong Kỳ uống nước nhuận giọng khéo léo nhắc tới cái cuộc gọi chợt réo lên inh ỏi của cô.

Mộc Ninh mặc kệ càm ràm: " Chắc chị Minzu gọi thử đồ thôi..." Nói đoạn cô tắt máy nhắn một tin ngắn gọn gửi cho Minzu xong quay sang Phong Kỳ, tiếp:" Tối nay có tiệc ngoài trời đấy, trước nay tôi chưa bao giờ tham dự party kiểu vậy hết, anh học rộng đi nhiều, này, cảm giác thế nào?"

Dịch Phong Kỳ đặt cốc nước xuống bàn, ngước mắt hỏi:"Cảm giác?"

Mộc Ninh bò dậy ngồi thẳng lưng phấn chấn hồi tưởng: "Đúng a, cảm giác ấy."

Nào ngờ Mộc Ninh huyên thuyên một hồi nhưng Phong Kỳ lại phán một câu xanh rờn:

"Nhạt toẹt!"

"..."

Cuộc hội thoại kết thúc trong sự uất nghẹn của Mộc Ninh.

***

Mộc Ninh mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa đang định chọc ống hút thì bàn tay to lớn nọ đã cuốn mất đồ uống trên tay cô.

"Tống Lãm anh lại làm sao đây?!"

Mộc Ninh nhăn mày khoanh tay hỏi.

"Em gái, ngồi xuống cùng anh đây bàn chính sự." Tống Lãm vội vàng lôi kéo Mộc Ninh ấn cô ngồi lên ghế gần đó giọng đầy vẻ thần bí

"Em thấy Dịch Thiếu thế nào?"

Mộc Ninh đăm chiêu một lúc mới gật đầu trả lời: " Anh ta? Anh ta tính tình cổ quái trước nay rất lưu manh cợt giỡn được cái đẹp mã, chả hiểu sao dạo này im lặng lại lạnh lùng thay đổi chóng mặt."

"...Em không biết nguyên nhân?" Tống Lãm vuốt cằm nhẵn nhụi hỏi tiếp.

Mộc Ninh trợn mắt hốt hoảng: "Anh...anh không phải sẽ bỏ rơi chị Minzu để thành đôi với anh ta chứ???"

Tống Lãm ngây người.

Không thấy anh đáp cô càng cho giả thiết hơi hoang đường của mình là đúng, nói tiếp: "Hóa ra trước nay chị Minzu không quan tâm quan hệ của anh với những cô gái khác là...là anh thích đàn ông??"

Tống Lãm mãi mới tiêu hóa nổi những gì vừa diễn ra, nhịn được mới vội vàng thanh minh: " Không phải như vậy, anh với cô ấy chỉ là sắp kết hôn, tình cảm cũng..." Thấy mình vừa lỡ lời anh ngập ngừng một chút rồi nhanh chóng đánh bài chuồn.

"..."

Mộc Ninh thấy đầu óc quay mòng mòng, ngây dại nhìn anh chàng vừa đỏ mặt vừa bỏ đi. Cô vừa nghe thấy Tống Lãm nên vợ chồng với Minzu, cô nghe chắc không lầm, càng không nghĩ có một ngày...nhìn thấy Tống Lãm đỏ mặt, đỏ bừng bừng luôn.

Tuy là anh ấy đã bóp hộp sữa của cô không ra hình dạng gì rồi. /_…

***

Có một điều bất ngờ khác.

Văn Kiệt hẹn gặp Mộc Ninh. Cô ngạc nhiên xong nhanh chóng khoác chiếc áo gió tới điểm hẹn.

Bờ biển gần biệt thự nhà họ Dịch thực vắng vẻ, ngay đến sóng biển cũng lặng lẽ xô cát. Chốc lát hiện ra trước mặt Mộc Ninh là thân ảnh Văn Kiệt, chân cô ngần ngại bước gần, lòng thực sự rất rối bời.

"Cứ nghĩ em sẽ không đến." Văn Kiệt cúi đầu không nhìn Mộc Ninh, giọng điệu anh đều đều.

"Đã lâu chúng ta không nói chuyện như thế này rồi." Mộc Ninh hơi chùng xuống đáp.

"Ừ. 3 tháng 9 ngày, Tiểu Ninh...nếu anh không gọi em ra đấy có phải em suốt đời định tránh mặt anh?" Văn Kiệt ngẩng đầu, mắt anh nhìn thẳng mắt cô mỉm cười.

Mộc Ninh không trả lời chỉ im lặng nhìn anh, nụ cười anh vẫn thân thiết, vẫn ấm áp còn có chút gì đó nhân nhượng nuông chiều. Nếu là trước đây, Mộc Ninh sẽ không kiêng dè mà cười ngọt ngào đáp lại, bụng dạ gào thét vui sướng không yên, nhưng, cô biết họ không còn cơ hội nữa.

Không biết tự lúc nào mà cô đã mang tình cảm nhất thời nhưng dai dẳng lâu dài đem ra nghiền ngẫm, càng nghĩ lại càng thấy chuyện tình cảm yêu đương thật nhạt nhẽo, khái niệm yêu là để hạnh phúc cũng chỉ là khái niệm, cô thì thấy tình yêu của mình không được đáp trả, lại còn đau khổ khôn nguôi.

Cô tự cười bản thân. Ngây thơ dễ dàng, bạn thân của anh trai không tha, ngay đến em trai ông chủ cũng nhanh chóng rung động. Chẳng có thế mà những người cô cho là "nửa kia" tương lai cuối cùng cuỗm mất những người bạn thân, như Văn Kiệt với Liêu Mẫn hay Dịch Phong Thần và Ngôn Tâm.

Nực cười.

Thấy Mộc Ninh thất thần, Văn Kiệt tưởng Mộc Ninh không muốn gặp lại anh thật nên anh chỉ biết ngượng cười.

"Đây là tài liệu anh giúp em điều tra, mọi thứ đều trong tập này."

Cô ngây ngốc cứng nhắc nhận tập tài liệu.

"Anh nghĩ em trách nhầm mẹ con Sở nhi rồi, Thiên Lăng Sở là cô gái tốt bụng, ban đầu cô ấy rất giận em, còn muốn tìm em mắng chửi một trận, những thứ trong tập tài liệu này là anh và cô ấy cùng điều tra, cô ấy không muốn em coi cô ấy là lẻ thù. Mộc Ninh, Dịch Phong Kỳ có nỗi khổ tâm nên tất cả những điều hắn làm với em đều có lí do, em cũng đừng buồn."

Nghe những lời Văn Kiệt nói, thâm tâm cô hụt hẫng, lý trí bất chi bất giác suy sụp, cổ họng nghẹn ứ, sống mũi cay cay.

"Văn Kiệt, em về đây." Mộc Ninh cúi đầu mau chóng xoay người.

Nhưng một vòng ôm to lớn lập tức ập tới. Văn Kiệt để Mộc Ninh vào trong lòng, phiền não nhẹ giọng:

"Anh xin lỗi...Mộc Ninh, nếu là 3 năm trước anh muốn em là của anh nhưng là em, em không cho anh cơ hội."

Mộc Ninh hóa đá, chân tay co rúm. Ai không cho ai cơ hội, chẳng phải chính anh hay sao?

"Em biết!" Dứt lời cô cũng vùng ra khỏi vòng tay của của anh.

...

"Xong rồi?" Cô gái trẻ đối diện với Văn Kiệt vội vã hỏi.

"Xong rồi, từ nay chúng ta không liên qua tới Dịch Phong Kỳ nữa." Văn Kiệt nheo nheo mắt, lại nói: "Thiên Lăng Sở, trở về Đại Lục chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi."

"Anh không tiếc Tiểu Ninh và Mẫn Mẫn nhà anh hả?" Thiên Lăng Sở cười lớn, như thể châm chọc Văn Kiệt thì cô thấy rất vui.

"Đã nói bao nhiêu lần, Tiêu Ninh với tôi là không thể, còn Liêu Mẫn, là tôi cá cược với Vãn Minh Nguyên." Văn Kiệt bị 'gãi đúng chỗ ngứa' quýnh lên giải thích.

"Anh đừng quá như vậy, mà Dịch Phong Kỳ cũng thật là, anh và tiểu Ninh sắp đến với nhau thì Dịch thiếu lại nhảy vào."

"Tôi và cô đã ước hẹn với nhau bao nhiêu năm, cô đừng quên cuối cùng người lấy cô vẫn là tôi, haha." Văn Kiệt khoái trá cười.

"..."

Thiên Lăng Sở quang sau ót 3 vạch đen, lòng đầy một lửa hận.

Còn Mộc Ninh về đến nhà leo một mạch lên giường mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

***

"Đã cho cô ấy biết hết chưa?" Tống Lãm đưa thuốc cho Phong Kỳ nhịn không được hỏi.

"Tên Văn Kiệt chắc từ lâu đã xử lý xong xuôi." Phong Kỳ đón nắm thuốc nhếch miệng.

***

Qua một hồi trang điểm, diện đồ thì Mộc Ninh đã được phù phép thành một cô công chúa diễm lệ lộng lẫy thu hút mọi ánh nhìn.

Một chiếc đầm quây từ ren pha, nhuộm màu đen, tà váy lụa voan bồng bềnh. Mái tóc dài mượt mà được vấn lên cao để khoe cái cổ kiêu hãnh trắng ngần, phần mai lại rủ xuống sát khuôn mặt, Mộc Ninh soi gương, cười gượng nhìn bản thân biến hóa xinh đẹp diễm lệ...

Minzu mặc một bộ đầm màu bạc, xẻ tà cut-out khoe đôi chân thon dài nuột nà, thiết kế vừa bắt mắt vừa cầu kỳ từ chất liệu đến họa tiết thêu đính vô cùng tỷ mỉ.

"Di chuyển bất tiện." Mộc Ninh phẩy tay khó khăn nói.

"Nặng vậy sao?" Minzu thấy Mộc Ninh nhăn nhó thì quan tâm.

"Em nói chị ấy, đẹp như vậy rất nhiều người vây quanh, di chuyển thực bất tiện." Mộc Ninh khúc khích dãn mày cười ha hả.

"Em...đang trêu hoa ghẹo nguyệt?, mà, sao hôm nay cô nương làm gì phải make-up đậm đà quá thế?" Minzu chỉ cười khổ thở hắt ra.

"Em sợ chị đẹp hơn em thôi!" Mộc Ninh tỉnh bơ đáp.

Cô đã lấy hết can đảm xem tập tài liệu kia, đã hiểu ra mọi chuyện, chỉ có điều một số chi tiết hơi mơ hồ cần phải làm rõ, dĩ nhiên cô muốn mau chóng trở về Đại Lục thì mới hết nỗi băn khoăn cứ dày vò khiến cô sắp ngột thở.

Loading...
Loading...