21 Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, cả người phát ốm vì khiếp sợ. Chính xác thì tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ 5 tuổi không muốn đến trường vậy. Một đứa trẻ năm tuổi với tàn tích của việc say rượu, vậy đấy.
22 Tim tôi đang nện thình thịch trong lồng ngực khi tôi nhìn chằm chằm vào anh ta qua cửa kính. Anh với tay ra, cái cửa kêu ping, và đột nhiên anh đang ở bên trọng tiệm cà phê.
23 Ngoại trừ việc tất nhiên là tôi không thể.
Tôi không thể nào quên Jack. Tôi không thể quên được cuộc tranh luận của chúng tôi.
Khuôn mặt của anh ta cứ xuất hiện trong đầu tôi khi mà tôi không muốn.
24 Buổi biểu diễn của Lissy được tổ chức tại một rạp hát nằm trên một cái sân trong nho nhỏ rải sỏi ở Bloomsbury, và khi tôi tới đây tôi thấy toàn bộ chỗ này đã chật ních những vị luật sư trong y phục đắt tiền, đang sử dụng điện thoại di động của họ.
25 Khi tôi đi vào trong hội trường, tôi gần như váng đầu chóng mặt vì sợ hãi.
Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì thế này?
Tôi đã mang cái bí mật quý giá nhất trên đời của Jack cho một kẻ điên khùng vận đồ Prada, đạo đức biến thái, thích trả thù cho hả hê.
26 Trong chốc lát tôi không thể di chuyển được. Tôi đứng đó, sửng sốt, với cơn gió nhẹ đang vờn trên mặt, nhìn chằm chằm về phía cuối đường nơi xe của Jack biến mất.
27 Thật là một điều kì diệu với một tôi thật khác biệt dạo gần đây. Nó cứ như thể tôi vừa được biến đổi. Tôi là một Emma mới. Cởi mở hơn tôi trước đây. Thành thật hơn.