101 KID nhíu mày nhìn đoàn người đang tiến lại gần, không quá khó để KID có thể nhận ra người ấy là ai. Ngay tại sân bay này ư, như vậy chẳng phải quá lộ liễu sao ?-Tôi không nghĩ ông sẽ đến tiễn tôi.
102 -Chào thiếu gia. -Ngồi đi_LONG vẫn không tỏ thái độ nào đối với hai người trước mặt. Dường như mọi suy nghĩ của anh đều được che giấu rất kĩ.
103 HẮN đang đứng ngoài ban công, tay cầm ly rượu, nét mặt của HẮN xem chừng không được thỏai mái lắm. Thực ra việc lật tẩy bộ mặt của ĐÌNH KHÁNH cũng không khiến HẮN vui hơn là bao nhiêu.
104 Bà ÁI DY đang ngồi chăm chú xem xét các tập tài liệu. Dạo này vì một số vấn đề mà tình hình kinh doanh của tập đoàn gặp một số trục trặc, tuy không đáng ngại nhưng để lâu e là không tốt.
105 NÓ và HẮN bước vào lớp thì đã thấy ĐÌNH KHÁNH và NGUYÊN đến rồi. NGUYÊN không ngối vào chỗ của mình mà cứ đứng tần ngần ở đó dựa lưng vào tường như đang trông đợi một điều gì đó.
106 NGÂN vừa bước từ phòng tắm ra thì thấy KEN chuẩn bị quần áo đi đâu đó. NGÂN có vẻ không hài lòng:-Mới về nhà lúc sáng, giờ còn đi đâu nữa ?_NGÂN nói với giọng hờn dỗi-Anh có công việc cần phải đi vợ à, chắc tiếp theo anh sẽ ít về nhà đó.
107 HẮN vừa bước vào nhà đã thấy bà Lan ngồi mệt mỏi bên một đống hồ sơ cao ngất, nét mặt ra chiều lo lắng. HẮN đi lại gần và ngồi xuống đối diện với mẹ mình:-Có chuyện gì sao con thấy mẹ căng thẳng vậy?- Công ty gặp một chút vấn đề con à.
108 -Con chào mẹ_Lâm Chí Bình ( ba của NÓ và LONG ) kính cẩn nhìn người phụ nữ trước mặt-Ngồi xuống đi. -Không biết mẹ cho gọi con về đây gấp có chuyện gì không?Ông thắc mắc vì tại sao tự nhiên lão bà lại cho gọi ông từ khu vực Trung Đông về Anh gấp.
109 HẮN mấy ngày nay cứ tan học là về nhà vùi đầu vào công việc. Ngoài việc phụ giúp mẹ xem xét các hồ sơ, HẮN cũng bắt đầu làm quen với mọi việc quản lí ở công ty cũng như mọi hoạt động của tập đoàn JK.
110 NGUYÊN vừa bước vào nhà đã thấy NGÂN ngồi ơ phòng khách chờ mình. Dù có đôi chút giật mình nhưng NGUYÊN cố gắng không biểu lộ ra ngoài. NGUYÊN giả như không có việc gì:-Chị hai có cơm ăn chưa ? Em sắp đói bụng gần chết rồi nè_NGUYÊN lấy tay xoa xoa cái bụng của mình kèm theo biểu cảm khuôn mặt nhăn nhó-Em mới vừa đi đâu về?NGÂN không trả lời NGUYÊN mà đưa ra câu hỏi của mình.
111 Trong một căn phong trà đạo, một cụ già dáng vẻ thanh tịnh, thong thả công việc pha trà của mình. Ở ông toát ra một khí phái uy nghiêm, cao quý và tôn kính vô cùng.
112 ĐÌNH KHÁNH đưa tay gõ đều đều trên mặt bàn một cách kiên nhẫn như đang kìm nén cơn tức giận. Hình như cậu đánh giá quá cao khả năng của mình, cũng như cậu vốn nghĩ tình cảm giữa HẮN và NÓ không có gì sâu đậm.
113 DK và ông Đặng nhìn người anh em của mình nằm bất động trên giường mà phiền muộn. Họ cùng nhau vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau hơn 20 năm qua. Giữa họ chưa bao giờ tồn tại mối quan hệ chủ tớ hay cái gì đại loại như thế.
114 LONG từ trên cầu thang bước xuống, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt có chút gì tiếc nuối:-Đã chuẩn bị xong _Anh hỏi quản gia Kim-Đã xong thưa thiếu gia.
115 Trong khi mọi người còn đang ngơ ngác thì LONG trầm giọng:-Anh không sao đâu, em đừng lo. Cứ tiếp tục đi về phía trước. -Không được, loại đạn này nhìn qua đã biết không phải là bình thường rồi.
116 KEN vội nhắm lại, cậu không muốn tự mắt chứng kiến thấy cảnh viên đạn kia ghim thẳng vào tim mình. Mọi người chỉ còn biết mở to mắt mà nhìn, không ai còn có thể ra tay được nữa.
117 NGÂN không có cách nào để tìm gặp riêng ĐÌNH KHÁNH cả. Vì cậu thường xuyên đi cùng NÓ , đôi khi là sự có mặt của NGUYÊN nữa. NGÂN muốn tìm ĐÌNH KHÁNH để tìm hiểu rõ ràng về mối quan hệ giữa cậu và NGUYÊN, NGÂN cảm thấy người này có chút gì đó nguy hiểm, hoàn toàn không phải là người tốt, không thể để em gái dính dáng đến được.
118 MINH ĐĂNG ngồi trên chiếc ghế trong phòng điều khiển trung tâm xoay đi xoay lại mấy lần. Thật chán chết đi được. KID thì cứ ở mãi bên Anh, còn N3 N4 thì nhận nhiệm vụ đi Australia mở đường, bỏ cậu một mình bơ vơ ở Việt Nam.
119 KID đã hoàn thành những việc cần thiết tại Anh, theo lệnh, ngày mai anh đã có thể quay trở về Việt Nam tiếp tục nhiệm vụ. KID ở Anh cũng đã hơn 3 tháng rồi, anh rất nhớ KIRA.
120 MINH ĐĂNG đứng lặng yên trước cánh cổng sắt kia một hồi lâu. Cậu đã ở đây từ rất sớm nhưng lại không dám vào, vì cậu không biết phải làm thế nào đối mặt với Khánh Quỳnh vì có thể đây sẽ là lần cuối, cậu đặt chân đến nơi này.