Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa Chương 4
Chương trước: Chương 3
Chương 4: Đưa ta di chỉ (2)
Cái gọi là quân muốn thần tử, thần không thể không tử, Trọng Hoa nếu không chịu buông tha nàng, vậy như ý của hắn thôi. Chung Duy Duy không hề ngưng trệ mà quỳ xuống thỉnh tội:’’Tội thần Chung Duy Duy, hướng bệ hạ thỉnh tội. Khẩn cầu bệ hạ đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ, tha cho tội thần.’’
Trọng Hoa trầm mặc chỉ chốc lát, lạnh lùng nói:’’Chung Duy Duy, ngươi hối hận không?’’ Thanh âm vừa xa vừa cao, như là từ trên cửu trọng thiên mà đến, bên trong lộ ra hơi lạnh thấu xương.
Chung Duy Duy lễ độ cung kính, hết sức sợ hãi:’’Hồi bẩm bệ hạ, tội thần cực kỳ hối hận, nếu như thời gian có thể đảo ngược, thần nguyện dùng mười năm tuổi thọ đổi lại quay về một khắc kia, à, không, hai mươi năm! Ba mươi năm!’’
Năm đó, nàng rời khỏi Thương Sơn vào kinh, Trọng Hoa đã từng hung ác ném xuống lời nói:’’Chung Duy Duy, nhớ kỹ theo như lời ngươi nói, đời này cũng không muốn lại xuất hiện trước mặt ta, không phải ta đã kêu ngươi biết vậy chẳng làm.’’ Hiện tại cuối cùng đã tới lúc biết vậy chẳng làm, nàng lại không hối hận. Cho nàng một vạn lần cơ hội nữa, nàng vẫn là sẽ rời đi.
Trọng Hoa cười nhạt:’’Đáng tiếc trên đời này cũng không có thuốc hối hận.’’
Chung Duy Duy gật đầu, thập phần thành khẩn đề nghị:’’Chính xác, thỉnh bệ hạ đem thần trục xuất ra kinh hoặc là ban cho thần cái chết để tránh khỏi dơ mắt ngài.’’
“Ngươi nằm mơ! Chỉ cần trẫm sống, ngươi cũng đừng hi vọng như ý! Trẫm sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.’’ Trọng Hoa càng thêm phẫn nộ, một cước đá lật kỷ án trước mặt, xoay người liền đi vào trong.
“Bệ hạ đừng đi, bệ hạ bớt giận...’’ Chung Duy Duy kêu sợ hãi, Trọng Hoa lại càng đi càng nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Chung Duy Duy bất đắc dĩ thở dài, thái độ của nàng chưa đủ kính cẩn nghe theo sao? Hắn muốn nàng hối hận, nàng liền lập tức hối hận, muốn nàng sợ hãi, nàng lại lập tức sợ hãi, như vậy vẫn không hài lòng? Vậy là muốn nàng làm sao bây giờ?
Trịnh Cương Trung lén lén lút lút mà đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh hảo tâm khuyên bảo nàng:’’Ta nói Tiểu Chung, ngươi không nên thẳng thắn như vậy được chứ? Bệ hạ lại không nói muốn xử lý ngươi như thế nào, ngươi cứ an an tâm tâm mà đợi, cần gì phải đến chọc giận bệ hạ? Đi ra ngoài lại có gì tốt? Ngày hôm nay nếu không phải ta tới đúng lúc, ngươi liền thiệt thòi lớn rồi.’’
Chung Duy Duy lắc đầu:’’Lão Trịnh, ngươi không hiểu.’’ Ân oán giữa nàng và Trọng Hoa vài ba câu không nói rõ được, nàng cho dù chịu thua, cũng chỉ là bởi vì bất đắc dĩ bị chèn ép.
Trịnh Cương Trung thở dài:’’Lẽ nào ngươi cứ không ăn không uống như vậy quỳ gối một đêm? Đợi đến ngày mai, cái đầu gối ngươi này liền phế rồi.’’
“Vậy ngươi thay ta đi cầu tình à.’’ Chung Duy Duy liếc một cái, thần sắc lại hòa hoãn rất nhiều. Đầu gối của nàng có tật, khi còn bé nàng một người mang theo đệ đệ quá cực khổ, thấy cá trong sông tựa như tham ăn gì đó, chỈ cần có thể lấp đầy bụng, đâu quản được là mùa đông hay là mùa hè, chỉ cần có thể bắt được cá ăn cũng rất tốt.
Qua lại thường xuyên, dĩ nhiên để lại bệnh căn, mỗi khi gặp khí trời thay đổi lại vô cùng đau đớn, càng là không thể chịu lạnh chịu vất vả. Nghĩa phụ điều trị cho nàng đã nhiều năm, thủy chung vẫn không thể xóa gốc bệnh, tiền đế thương xót nàng, đặc biệt cho phép nàng bình thường không cần quỳ lạy, còn thường thường thưởng thuốc, bây giờ hai người yêu mến đều mất, chỉ có Trịnh Cương Trung còn nhớ tật xấu này của nàng.
Trịnh Cương Trung hổ thẹn mà nói:’’Chuện vừa rồi xin lỗi, để ta suy nghĩ biện pháp một chút, xem có thể hay không để cho Triệu Hoành Đồ nói giúp ngươi hai lời hay.’’
“Cảm ơn.’’ Chung Duy Duy thôi không trách Trịnh Cương Trung giúp Trọng Hoa nói láo nữa, ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu, Trịnh Cương Trung cũng khó khăn.
Trịnh Cương Truung nhanh chóng nhét hai cái trứng gà cho nàng:’’Ăn mau.’’
Chung Duy Duy hai mắt đẫm lệ:’’Lão Trịnh, ngươi thật tốt.’’
Trịnh Cương Trung cảm thấy xấu hổ:’’Là ta xin lỗi ngươi.’’
Thanh âm của đại tổng quản Thanh Tâm điện Triệu Hoành Đồ đột nhiên vang lên:’’Bệ hạ hỏi Trịnh Phó thống lĩnh, đang làm nhiệm vụ thì lơ là nên chịu trừng phạt gì?’’
Trịnh Cương Trung lửa đốt mông mà chạy:’’Thần sợ hãi, vậy đi tuần tra.’’
Chung Duy Duy nuốt xuống quả trứng gà, khiêu khích nhìn Triệu Hoành Đồ. Nếu như Trọng Hoa cái gì cũng thấy được, nàng đây cũng muốn xem kế tiếp không phải là đem trứng gà tiếp ứng của nàng tịch thu.
Triệu Hoành Đồ cũng như không nhìn thấy gì mà xoay người rời khỏi.
Chung Duy Duy lại quỳ lát nữa, lại có người đến đuổi nàng:’’Bệ hạ muốn đi ngủ rồi, những người không có nhiệm vụ không được ở lại ngoài Thanh Tâm điện có tiếng động lớn ồn ào, Chung khởi cư lang sớm trước luôn làm quan ngồi dưới tiên đế, chẳng lẽ không hiểu được những quy củ này sao?’’ Không nói không rằng, đem Chung Duy Duy kéo lên đi về một bên.
Chung Duy Duy không nơi đi, không thể làm gì khác hơn là tận lực đứng sát chân tường, đem mình giấu vào trong bóng tối. nàng không dám đi khỏi phạm vi Thanh Tâm điện, chỉ sợ vừa ra khỏi cũng sẽ bị người ẩn náu trong bóng tối dùng bao tải chụp lên đánh chết.
Những người đó vẫn không chịu buông tha nàng, thét đuổi nàng:’’Mau mau, mau đi tìm chỗ chờ, chớ để cho bọn ta khó xử.’’
Chung Duy Duy không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi ra ngoài, kết quả chân còn chưa bước ra cửa cung Thanh Tâm điện, lại bị thị vệ kim thương cản lại.
Thật sao, cũng không cho phép nàng đi ra ngoài, lại không cho phép nàng ở trong nơi sân này đợi, là muốn nàng lên trời ư? Chung Duy Duy xoay người, đưa tay vịn tường cung làm hình dáng con thằn lằn, dùng sức nhảy lên, một đám thị vệ và cung nhân cũng lạ lùng mà nhìn nàng:’’Chung khởi cư lang đây là muốn?’’
“Ta không có nơi đi, không có cách nào khác là leo tường lên tường.’’
Có người không nhìn nổi, hảo tâm nhắc nhở nàng:’’Chung khởi cư lang không phải là có phòng trực ở trong cung?’’
“Còn trống không?’’ Chung Duy Duy có phần ngoài ý muốn, lúc trước nàng phụng mệnh ghi chép lời nói việc làm và đại sự quốc gia của tiên đế, bình thường bầu bạn với vua, tiên đế là đặc biệt chỉ điểm lấy hai gian phòng sau Thanh Tâm điện cho nàng ở. Chẳng qua bởi vì hoàng đế đổi lại là Trọng Hoa, vua nào triều thần nấy, hắn lại rõ chán ghét nàng, nàng hiển nhiên cho rằng cái gian phòng này đã thay đổi người ở.
Nhận được trả lời khẳng định thuyết phục, Chung Duy Duy lập tức nhanh nhẹn chạy về phía sau. Trong phòng vẫn dáng vẻ lúc nàng rời đi, mỗi món đồ vật đều thật chỉnh tề mà đặt ở chỗ cũ, Chung Duy Duy mừng như điên một hồi, thẳng đến nơi góc phòng bí ẩn nàng giấu bạc, sờ một cái trái tim liền lạnh, bao bạc nàng kiếm được không cánh mà bay.
“Trời giết ác tặc, cô nãi nãi ta cấp thuốc cho ngươi uống.’’ Chung Duy Duy đau lòng không ngớt, lục lọi trong ấm đồng mò thấy nửa ấm nước lạnh, quát lớn một trận sau đó tùy tiện tắm một chút, cuộn tròn thân thể nằm xuống, miên man suy nghĩ một hồi mới ngủ được, bao giờ ngủ thiếp đi cũng nằm mơ.
Một lúc mơ thấy cha mẹ mang theo nàng và đệ đệ du ngoạn ở tiết Thượng Tị*, tay cha cầm tay dạy nàng nhận rõ hương lá trà, mẹ tặng nàng bộ trà sứ trân quý, khen nàng có thiên phú trà đạo; một lúc mơ thấy nghĩa phụ vỗ về đỉnh tóc của nàng nhẹ giọng nói, từ nay về sau con liền có nhà, có ta ở đây, chị em con liền có một ngày bình an; một lúc mơ thấy nàng và Trọng Hoa ở trong Thương Sơn bố trí lưới bắt chim nướng ăn, nàng tham ăn, bị nóng bỏng tay, Trọng Hoa cầm ngón tay nàng đặt ở bên môi y thổi, trong miệng trách nàng không chịu thua kém, nhưng trong mắt toàn là thương tiếc; một lúc mơ thấy đệ đệ ôm nàng khóc, nói, tỷ tỷ, đồng ý đợi đến khi tỷ trở về, đệ rất nhớ tỷ, đệ muốn ăn thịt, không muốn uống thuốc, không muốn lại cùng tỷ xa nhau.
(*Tiết Thượng Tị : ngày tị đầu tháng ba gọi là ngày thượng tị. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy làm lễ cầu mát.)
Ngoài cửa sổ trống điểm canh tư, Chung Duy Duy mở mắt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mắt, xuống giường rửa mặt chải đầu, mở cửa kiên định đi ra ngoài.
Chương 5: Đưa ta di chỉ (3)
Trong Thanh Tâm điện đèn đuốc rực rỡ, cung nhân ra ra vào vào đâu vào đấy, Trọng Hoa đã đứng dậy, rất nhanh thì sẽ phải đi lâm triều. Chung Duy Duy đỡ chân tới ngoài Thanh Tâm điện, quỳ xuống, lớn tiếng nói:’’Tội thần Chung Duy Duy, hướng bệ hạ thỉnh tội. Cầu bệ hạ khai ân, đem di chỉ tiên đế trả lại cho thần, cho phép tội thần từ quan về nhà.’’
Lúc này ngược lại không ai đi đến cản nàng, nhưng cũng không ai quan tâm đến nàng. Mùi thơm của thức ăn từ trong điện truyền tới, lại chui vào trong xoang mũi của Chung Duy Duy, đó là đồ ăn sáng Trọng Hoa đang dùng. Bụng Chung Duy Duy không bị khống chế kêu một tiếng, ở nơi yên tĩnh sáng sớm này có vẻ đặc biệt lớn tiếng, Chung Duy Duy vô cùng căm ghét khứu giác mình nhạy bén, hận không thể bỏ đem mũi bỏ đi mới tốt.
“Ba ba’’ có người đánh hai cái chưởng, này có nghĩa là Trọng Hoa sắp đi khỏi.
Chung Duy Duy vội vã quỳ thẳng thân thể, đợi đến khi cửa vừa mở ra, thì lại la lớn:’’Cầu bệ hạ đem di chỉ tiên đế trả lại cho tội thần!’’
Trọng Hoa mặt không thay đổi đi xuống bậc thang, như không nhìn thấy mà từ bên người nàng đi qua. Long liễn đang đỗ cách đó không xa, chỉ cần hắn ngồi lên, nàng liền đừng mong đuổi theo hắn, có lẽ cái chờ đợi này, vừa một ngày một đêm.
Tận dụng thời cơ mất rồi sẽ không trở lại, Chung Duy Duy khẽ cắn môi, chợt nhào tới, ôm lấy đùi Trọng Hoa:’’Bệ hạ, bệ hạ, nhị sư huynh, sư huynh, van cầu ngài, thả ta trở về đi, lúc đó đều là lỗi của ta, ta sai rồi, ta không nên hành động theo cảm tình, cùng ngài nói lời vớ vẩn gì chết không gặp gỡ, ngài đại nhân đại lượng không nhớ lỗi tiểu nhân, tha cho ta đi.’’
Hàn quang trong mắt Trọng Hoa lóe lên, Triệu Hoành Đồ rụt cổ lại, cẩn thận đi trong đám người trốn lại trốn, hận chính mình không thể san bằng đất biến mất mới tốt.
Chung Duy Duy hồn nhiên chưa phát giác ra, đem nước mắt lau ở trên bào phục đế vương huyền sắc của Trọng Hoa, khóc đến trời cũng phải sụp:’’Sư huynh, nhị sư huynh, cầu nguời xem mặt mũi của sư phụ, nhìn xem ta ăn chim sẻ nướng sáu năm, nhìn chúng ta ở lúc trước...’’ Thanh âm của nàng đột nhiên thấp xuống, rũ mí mắt, hữu khí vô lực:’’Phải làm sao ngài mới có thể nguôi giận?’’
Trọng Hoa mặt không thay đổi dùng sức đẩy tay nàng ra, sãi bước đi qua.
Chung Duy Duy lại bổ nhào về phía trước, hắn quát lạnh một tiếng:’’Triệu Hoành Đồ, ngươi là người chết?’’
Triệu Hoành Đồ giật mình một cái, bước nhanh về phía trước ngăn cản Chung Duy Duy, ôn tồn mà cầu nàng:’’Chung đại nhân à, ngài không nên làm khó chúng ta, được không?’’
“Bệ hạ... Sư huynh... Ta sai rồi...’’ Chung Duy Duy nhìn bóng lưng Trọng Hoa cách nàng càng ngày càng xa, phí công tưởng thỉnh cầu bắt được hắn, lại bị để cho hai cung nữ kéo lại:’’Chung đại nhân, xin mời.’’
Chung Duy Duy hữu khí vô lực tựa ở trên người cung nữ, hữu khí vô lực hỏi Triệu Hoành Đồ:’’Triệu công công, ta lúc nào có thể đi trở về? Ta một ngoại thần dù sao ở trong cung đợi cũng không hợp quy củ.’’
“Chung đại nhân lời này không nên nói nữa, ngươi trước sớm hầu hạ thời tiên tế, sao không nói ngoại thần ngủ lại ở trong cung không hợp quy củ chứ?’’ Triệu Hoành Đồ trầm mặt, thái độ rất kém, ‘’Lời này để cho bệ ạ nghe thấy được, sẽ nghĩ như thế nào?’’
Chung Duy Duy khóc:’’ Ta sợ lưu lại nữa thì phải chết đói rồi.’’
Triệu Hoành Đồ giống như không có nghe thấy, phân phó hai người cung nhân:’’Đem Chung đại nhân dìu quay về phòng đi.’’
Chung Duy Duy ôm bao tử xẹp lép trống rỗng, đỡ tường trở về phòng, ngồi yên một lát, đột nhiên kịp phản ứng, mình thật là khờ mà, không ai đưa cơm cho nàng, nàng sẽ không cầm tiền mua sao? Nàng đau lòng mà lấy ra từ trong túi tiền bên người một khối bạc vụn, lại đỡ chân tường đi ra ngoài, tìm được thị vệ Phương Kiện quen biết, nhưng bạc mất, nháy mắt, tựa như động tác con sóc đem hai tay làm lũng bỏ vào trong miệng ăn.
Phương Kiện ném cho nàng một cái mắt phong, nàng lập tức ma lưu mà chạy mất.
Qua không đến một lúc nữa, một bọc giấy từ trong cửa sổ ném vào, Chung Duy Duy vui mừng quá đỗi, phi nhào tới, tay run run mở bọc giấy, thấy là một bánh màn thầu lạnh, ba mồm hai miệng dưới bụng, hay là chê đói khát.
Rúc tay chân cuộn tròn đến trên giường , mơ hồ lại ngủ thẳng đến buổi trưa, rất sợ Phương Kiện đổi giá, những người khác không chịu làm cho nàng ăn, chính là lại nhanh lên đi ra ngoài vứt một nửa thỏi bạc cho Phương Kiện, vẽ một hình, biểu thị muốn một cái trứng gà. Phương Kiện nhìn về phía nàng lắc đầu bỉu môi, biểu thị trong cung muốn ăn cái này đắt chết, nàng chút ít bạc vẫn là chỉ có thể ăn bánh màn thầu lạnh.
Chung Duy Duy nhịn xuống chua xót trong lòng, lại móc một thỏi bạc văng ra, Phương Kiện bày tay ra, biểu thị chỉ có thể hai cái bánh màn thầu lạnh. Chung Duy Duy nghĩ đến chút bạc này còn phải làm lộ phí, thật sự là luyến tiếc, bánh màn thầu lạnh thì bánh màn thầu lạnh đi.
Nhưng nàng không ngờ chỉ còn một bánh màn thầu lạnh, Chung Duy Duy giận dữ, đem Phương Kiện ngăn ở ngoài cửa:’’Đây chính là anh em ư? Hai khối bạc thế nào cũng có một hai cái chứ? Một lượng bạc mua một bánh màn thầu lạnh? Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?’’
Phương Kiện cười khổ:’’Mọi người biết là ngươi muốn ăn, kiên quyết tăng giá, lại cái bánh màn thầu lạnh, chính là ta trơ mặt ra kèm theo những lời nói hay, lại bù vào hai mươi đồng tiền lớn mới có thể có.’’
Trong cung từ trước tới nay phủng cao thải đê (nịnh nọt kẻ trên, chà đạp kẻ dưới), mọi người biết nàng (sự nghiệp) thất bại xui xẻo, có thể không làm khó dễ nàng sao? Chung Duy Duy nhận lỗi với Phương Kiện:’’Xin lỗi nha huynh đệ, ta trả tiền cho ngươi.’’
Phương Kiện không muốn nàng trả:’’Quên đi, ai mà không có lúc gặp nạn đâu. Ngươi giữ lại dùng đi. Ai biết ngươi phải ở lại trong cung này bao nhiêu ngày, chỗ dùng tiền nhiều lắm.’’
Chung Duy Duy đau thương đến đó, mấu chốt vẫn ở trên người Trọng Hoa, trừ phi Trọng Hoa mở miệng, bằng không thì tường cung trùng trùng điệp điệp, nàng cuộc đời này muốn đi ra ngoài, sợ là so với còn khó hơn lên trời. Nàng lại nhét vào Phương Kiện hai thỏi bạc con, cầu hắn:’’Ngươi nhìn Tiểu Đường một cái xem sao, có thể giúp đỡ một tay, ta nếu có thể còn sống, nhất định tìm cách trả cái đại ân đại đức của ngươi.’’
Phương Kiện không muốn tiền của nàng:’’Ta trước ứng tiền cho ngươi trước.’’
Chung Duy Duy cầm cái bánh màn thầu lạnh kia, cô đơn lạnh lẽo mà quay về phòng trực, càng ăn càng đói, hận không thể đem ngón tay ăn luôn. Dựa vào tường phát ngốc một buổi chiều, lại tìm một lượng bạc cùng một tiểu hoạn quan đổi nữa chén cơm và nửa bát uống mấy giọt nước luộc rau xanh, sau đó chạy đến chân tường ngồi xổm trong bóng tối, chờ Trọng Hoa trở về.
Trọng Hoa lại không trở về, Chung Duy Duy đến mắt hoa cũng không thấy hắn về, dựa vào tin tức của người quen, biết Trọng Hoa buổi chiều đã từng trở lại một chuyến, thay đổi y phục liền đi ra ngoài, ai cũng không biết hắn lúc nào mới về.
Thật là muốn mệnh thần mà. Ba ngày sau, Chung Duy Duy nhìn hà bao trống rỗng, bóp bóp bụng mình đói đến phải nhỏ hơn một vòng rõ rệt, than thở. Trọng Hoa không trở lại nữa, nàng liền thực sự phải chết đói rồi. nàng quyết định nhận rõ thực tế, chờ Trọng Hoa trở về, nàng nhất định phải ôm bắp đùi của hắn vững vàng, đau khổ cầu xin hắn, nàng không thể chết được, đệ đệ còn đang chờ nàng trở lại Thương Sơn mà, còn có Tiểu Đường, nghe nói là bị Dương Tẫn Trung mang đi, cũng không biết hiện tại thế nào.
Nhưng mà Trọng Hoa vẫn chưa trở về. Chung Duy Duy đã rơi xuống đến một bữa chỉ ăn nửa cái bánh bao rồi, nhìn cái gì đều có thể liên tưởng đến thức ăn đi trước mặt. Mắt nàng bốc lục quang mà nhìn những con chim sẻ tản bộ ở trong đình viện, quyết tâm thiết lập một cái bẫy làm mấy con để đầy bụng, cho dù là ăn sống cũng được.
Nàng tiết kiệm được một chút vụn bánh màn thầu, dùng chiếc dây thừng bằng sợi bông buộc lại cây bút lông chống đỡ mũ quan, trốn ở phía sau chậu hoa, tay túm dây thừng bằng sợi bông, tập trung tinh thần chờ chim sẻ vào tròng. Khó khăn lắm đợi đến thời khắc mấu chốt, mừng khấp khởi đang muốn túm di chuyển dây thừng bằng sợi bông, chợt nghe phía trước một trận tiếng roi vang, chim sẻ “Hô lạp lạp” toàn bộ bay đi.
Chung Duy Duy tức giận đến lệch mũi, chợt phản ứng kịp, ném dây thừng bằng sợi bông liền xông về phía trước, Trọng Hoa rốt cục đã trở về! Bốn năm qua, nàng lần đầu tiên với sự trở về của hắn cảm thấy mừng rỡ như vậy.
Xem tiếp: Chương 5