21 – cậu với Cố Thiện, thế nào mới chịu làm hòa hả?
Lee đã hỏi như thế, sau khi tiễn cậu về kí túc xá.
Giang Nhược Thủy nhún nhún vai: “Sao cứ nhất định phải làm hòa? Một đao cắt đứt luôn không phải tốt hơn à? Sao lại phải dính lấy nhau mãi chứ?”
Lee á khẩu không nói được gì, nhìn cậu.
22 Ai cũng nói, rằng trong chuyện tình cảm không thể nói ai đúng ai sai. Nhưng không thể phủ nhận, người ta khi yêu, đa phần cũng phân ra nguời “thuận lợi” và người bị “bất lợi”.
23 Rất nhiều lần, khi đứng trước thiên nhiên, cảm thấy bản thân thật sự rất nhỏ bé.
Giang Nhược Thủy mặc cho gió thổi, nhìn hồng vàng lam lục trước mắt, mênh mông vô bờ.
24 Cuối cùng cũng về lại thành phố S, hít thật sâu làn không khí quen thuộc những cũng có chút xa lạ.
Đứng trong sân bay đón họ, Lee cứ mãi la hét đòi đặc sản làm quà, đôi mắt to liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người.
25 Trở về cuộc sống nơi đô thị, sáng chín chiều năm, so với trước kia cũng không có gì khác biệt.
Nói chung, “sau cơn mưa trời lại sáng”, cuộc sống lão phu – lão phu thật sự rất hài hòa.
26 Giang Nhược Thủy hai cân rượu không đốn ngã được nay đã gặp được kì phùng địch thủ, uống đến độ cả người say mèm. Mà đối thủ kia không ai khác chính là cái người “trạch nhật bất như chàng nhật”[1] tình cờ gặp được kia, ba của Cố Thiện.