41 Quân bước vào nhà, ngay lập tức, những đôi giày lạ hoắc được đặt trên kệ giày dép đập vào mắt anh, và khỏi cần phải suy đoán gì nhiều, Quân biết rõ là ai đã đến thăm nhà anh vào dịp cuối tuần như thế này…Trên chiếc ghế sofa màu trà ấm cúng là Quang, bên cạnh là chị Vy – vợ anh – đang ngồi trò chuyện cùng bố; với 1 cử chỉ và thái độ rất lễ phép, dịu dàng.
42 Bãi đất hoang…Cả hai nhóm Killer và Dark đều đã tập trung khá đầy đủ và tạo thành 1 vòng tròn bao quanh sân thi đấu. Vũ ngồi đung đưa chân trên chiếc ghế nhựa với vẻ ngán ngẩm vô cùng, đến nỗi anh chẳng thèm để ý cái kẽ hở khá lớn đến kỳ quặc mà tên Sơn cố ý bảo bọn đàn em đứng lách nhau ra để tạo thành.
43 Quân hướng mắt lên, e dè nhìn vào vị thủ lĩnh đang chết lặng người đi… Có lẽ bây giờ anh không còn gì phải hối tiếc nữa, anh đã từng nợ Vũ 1 mạng sống, nợ nghĩa tình anh em và nợ cả 1 lời xin lỗi muộn màng mà anh chưa có cơ hội và can đảm để nói… Nhưng giờ đây, anh chính thức trả cho Vũ hết tất cả…anh biết tận sâu trong thâm tâm con người lạnh lùng này, vẫn có 1 niềm tin đặc biệt dành cho anh, chỉ là… cần có thời gian để Vũ nhận ra nó… Quân muốn Vũ phải sống, vì anh là 1 người lãnh đạo tuyệt vời, 1 người anh cả hoàn hảo nhất trên thế giới này…- Anh à… – Quân gắng nở 1 nụ cười buồn – em xin lỗi…!“Rào…rào…” Trời bỗng nhiên mưa như trút nước… từng giọt mưa rơi rớt 1 cách đắng cay trên cơ thể đã…bất động của Quân khiến từng khớp xương trong Vũ như mún vỡ vụn ra làm trăm mảnh… Chiếc áo sơ mi đỏ tươi thấm đầy máu của Quân giờ cũng dần phai nhạt bớt và rửa trôi theo làn mưa vô tình…Vũ cảm thấy trời đất xung quanh anh như sụp đổ hoàn toàn…Những ký úc kinh hoàng về cái chết của Thiên Vinh bất giác hiện về trong anh…1 cách rõ nét như bức tranh sơn dầu được từ từ tô đậm nên vậy.