201 Tích Lỗ di chuyển, năng lực của hắn không hề đơn giản, chú ngữ đang tăng lên đến cực hạn. Ải Thần khải là siêu thần khí, rõ ràng so với Vân Hỏa khải còn hơn một bậc, mặc dù thân thể hắn so với lúc trước đã to lớn rất nhiều nhưng Ải Thần khải đã nương theo thân thể hắn phát triển bao trùm toàn bộ.
202 Nghe Tây Luân nói, trong lòng Niệm Băng không khỏi có chút bối rối, nếu Lam Thần bị hắn mang đi , kết cục chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, nhưng nếu bây giờ không đồng ý, chỉ sợ nhân tiện hắn lập tức giết chết Thần Thần.
203 "Tỷ à, ngươi nói mấy động vật hung mãnh này, vì sao chúng nó không quấy nhiễu chúng ta?" Đi nửa ngày rồi, cảm giác đã đi một đoạn đường không ngắn, nhưng Hỏa Mộc Lâm cũng vẫn như vô biên vô hạn.
204 Ngọc Như Yên nhìn rõ Phượng Hư ngoài mặt ra vẻ hách dịch mà thâm tâm nhu mì, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, theo vẻ mặt Phượng Không có thể thấy được, bây giờ tình cảnh Phượng tộc hiển nhiên không thực lạc quan, nhưng Phượng Hư trưởng lão vẫn vậy, vì quy tắc trong tộc giả ý làm khó mình, vị Phượng Hư trưởng lão này kỳ thật là một bậc trưởng thượng khả kính nhưng đôi khi quá cứng nhắc.
205 Thất đạo thân ảnh, biến hóa bất đồng nhưng khí tức tản mát ra giống nhau, chỉ có một từ có thể hình dung tình cảnh trước mắt, đó là cường đại, ở dưới chân mỗi người bọn họ, đều có một đồng sắc lục mang tinh tương ứng.
206 Phượng Hư nói: "Năm đồ tác phượng hoàng màu vàng kia là phong ấn tổ tiên chúng ta lưu lại, khi chúng ta đem Cửu ly đấu khí rót vào trong đó, có thể dẫn động phong ấn lực của chúng, trói buộc tòa núi lửa này.
207 Ngay lúc đó, nhất thời Niệm Băng cùng Ngọc Như Yên trong lòng lần nữa dấy lên một tia hy vọng, Niệm Băng nói: "Phượng Hư trưởng lão, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy chờ đợi sao?"Phượng Hư gật gật đầu, nói: "Không sai, đúng là chờ đợi.
208 Phượng Hư ngăn lại nói: "Tốt! Không thành vấn đề, chỉ cần hai vị tộc trưởng đồng ý lưu lại, ta làm sao dám hạn chế tự do của các người chứ? Ta chỉ hy vọng có thể dưới sự lãnh đạo của các người, Phượng tộc không còn xuất hiện khốn cảnh nữa.
209 Băng Tuyết nữ thần tế tự trong mắt hàn quang chợt lóe, chín đạo thân ảnh hợp làm một, quang mang màu vàng trên tay phải trong nháy mắt đại thịnh, một cây trường mâu màu lam sẫm xuất hiện trong tay bà, trường mâu duỗi dài hai trượng, khi thất ảnh khôi lỗi cách bà chừng mười trượng, trường mâu kia đã bị quang mang hoàng cực huyệt ngấm sâu biến thành màu vàng, lập tức cổ tay bà rung lên, trường mâu lặng lẽ không một tiếng động bắn ra.
210 Khác với Băng Tuyết nữ thần tế tự, khi Niệm Băng nghe được âm thanh tự nhiên kích động kia, thân thể hắn run rẩy kịch liệt đứng lên, sau một khắc hắn đã cùng thân thể Áo Tư Tạp thoát ly, năng lượng toàn thân hoàn toàn ngưng kết một chỗ, dưới thúc động của gió, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bốn đạo thân ảnh kia nghênh đón.
211 Dung Thiên biến sắc, ra bộ oai phong lẫm liệt nói: "Ta Dung Thiên cả đời chỉ nhìn mỗi một Băng Linh, cho dù cô nương xinh đẹp nữa cũng không có thể cùng lão bà của ta so sánh.
212 Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy khí tức Trường sinh đao rất thân thiết sao?"Vành mắt Tích Lỗ cay cay, cúi đầu nhìn thân hình cao lớn của mình chẳng biết suy nghĩ cái gì.
213 Nói đến đây, Miêu Miêu khóc không thành tiếng. Niệm Băng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng nói tiếp: " Vào lúc Miêu Miêu không biết nên làm gì, hoàn toàn sợ ngây người.
214 Niệm Băng trôi nổi trong không trung, không khỏi thầm khen ngợi. Tuyết băng mặc dù đáng sợ, nhưng nó dù sao vẫn đỡ hơn việc oanh kích trên diện tích lớn.
215 Hắn nói rất tự nhiên, quả thật hắn lần đầu tiên nhìn thấy con heo lớn như vậy, lại là một con heo màu hồng nhạt. Thân thể hùng vĩ của Quan Quan thậm chí so với con chuột lớn Điềm Điềm còn muốn lớn hơn vài phần.
216 "Tích Lỗ đại ca, cũng hai ngày rồi, Niệm Băng ca ca tại sao còn không trở lại? Hắn không phải nói hai ngày sẽ trở về sao? Hắn rốt cuộc đi chỗ nào hả?" Miêu Miêu nhìn quay bốn phía.
217 Khi Ngân Nãng và bọn thuộc hạ dự trữ xong thịt rắn, đội ngũ sắp hàng chỉnh tề đứng ở trước mặt Niệm Băng chờ mệnh lệnh. Niệm Băng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tuyết sơn tựa hồ cũng không thay đổi gì nhiều, lạnh nhạt nói: "Các ngươi thể lực suy giảm thì giờ hẳn là khôi phục rồi.
218 Chỉ đơn giản một chữ nhưng nó biểu thị niềm tin của các huyết vệ, so với các võ sĩ Băng Nguyệt đường, bọn họ chấp hành mệnh lệnh cấp trên càng nghiêm chỉnh hơn, không chút do dự, cho dù bây giờ Niệm Băng ra lệnh cho họ tự sát tập thể, họ cũng tuyệt không phản kháng, chấp hành mệnh lệnh là nguyên tắc tiên quyết của huyết vệ.
219 Tà Nguyệt lạnh nhạt nói: "Chí âm tiên thiên khí nơi này hàng năm chỉ duy trì có năm ngày, ngươi cho rằng mỗi ngày đều sẽ có sao? Nếu là như vậy, ta sớm đã tới rồi, còn đợi ngươi nói chắc? Nơi này là nơi khí âm tà thịnh nhất trên đại lục Ngưỡng Quang, hai ngày nữa sẽ đến ngày chí âm mấy trăm năm mới gặp một lần, khi đó cơ hội của chúng ta tới rồi, ta phải tại chí âm chi nhãn thi triển chú ngữ, hấp thu khí chí âm thiên địa, mở ra Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, đến lúc đó, bất luận phải trả giá bao nhiêu, ngươi và Ty Na phải chỉ huy đại quân chúng ta ngăn cản người xấu nào muốn tiến đến phá hoại.
220 Tát Phân nhìn về phía ánh mắt nghi hoặc của Tà Nguyệt, ngăn lại nói: "Tà Nguyệt đại nhân, đây là đại ca của ta không sai, mặc dù hắn đã không có thực thể, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không quên hắn, chỉ có đại ca của ta mới có thể có được khí tức như vậy a! Đại ca, ngươi làm sao sống được? Năm đó ta còn tưởng ngươi đã mất.