21 Thiên Minh nhắm mắt , mặt cậu ta đang tiến càng gần đến mặt tôi. Tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì. . . môi của tôi và. . . môi của cậu ấy , chạm vào nhau.
22 Tôi mơ màng mở mắt , đây là đâu vậy ? Nhìn ngó xung quanh , thì ra là tôi đang nằm trong phòng y tế của trường. Nhưng. . . tại sao tôi lại nằm ở đây ? Nhức đầu quá đi mất ! Đột nhiên , cửa phòng y tế mở ra , có người bước vào , tôi sợ hãi nhắm chặt mát lại , giả vờ ngủ.
23 Tôi chỉ biết ngồi đó mà khóc , không biết gì nữa. Tôi chỉ còn biết nghe lời họ , ba mẹ cũng là người nuôi lớn tôi , cưng chiều tôi nên tôi phải nghe lời họ.
24 Tôi cố tình không thèm trả lời câu nói kia , dù gì thì tôi có trả lời hay không trả lời cũng có làm sao. Tôi đang rất cố gắng để Thiên Minh , cậu ta có thể quên được hình bóng của tôi , quên được tình cảm kia cậu dành cho tôi , quên được những gì tôi và cậu ta đã cùng làm hay nói ngắn gọn hơn là cậu ta hãy quên đi con người của tôi thì tốt hơn nếu cậu ta không thể quên thì tôi sẽ thành tội phạm phá nát trái tim của người con trai ấy , người con trai mà tôi vừa nhận ra rằng , mình đã yêu cậu ta , Ngô Thiên Minh !
Tôi đã phát hiện mình đã yêu cậu ta , không thể sống thiếu cậu một giây phút nào , dù cho người đó chỉ vừa rời tôi vài phút.
25 Dù gì chuyện này cũng có lợi chứ không có hại cho mình , tôi không ngốc mà gây họa vào thân. Vậy là , tôi và Tuấn Nhân đã thỏa hiệp xong xuôi. Nếu có mặt Thiên Minh , chúng tôi sẽ giả vờ thành một cặp , còn khi không có Thiên Minh , thì chuyện của mình thì tự lo , không cần đếm xỉa đến chuyện người khác.
26 " Chuyện này rất quan trọng với chúng ta , cậu đừng đùa mà. " - Câu nói ấy của Thiên Minh dường như có ý nói với tôi nhưng cũng là đang tự trấn an mình.
27 Tôi và con Yến Trâm cười suốt đoạn đường về nhà , trừ Nghiêm. Chúng tôi đứng trước nhà tôi , ba đôi mắt chạm vào nhau , tôi phì cười cho đỡ bớt gượng gạo , nói :
" Thôi , về nhà đi , tao còn đi ngủ để sáng mai tao đi.
28 " Hừ , mày chơi tao thế đó hả ?! Tao sẽ giết mày ! " - Nó nhào tới chỗ tôi , lấy gối đánh tôi tới tấp. Tôi cũng không chịu thua , cầm cái gối đang yên vị trên giường đánh vào đầu nó , mông nó , thân trên , thân dưới.
29 Tôi cứ chạy , chạy và chạy. Chạy thoát khỏi nơi này nhưng. . . sao Minh lại biết chuyện này mà đến đây ?! À ha , lại là lũ phản bạn ! Quay lại phía sau , á , cậu ta gần đuổi kịp rồi , phải nhanh hơn , nhanh hơn và nhanh hơn nữa ! Nhưng.
30 Lời của Ngô Thiên Minh
Sau ngày hôm đó thì cô chú Lương cũng đã sang Mỹ , trước khi đi còn không ngừng mỉm cười nhìn tôi đầy ẩn ý , cô Lương ôn nhu nói :
" Thiên Minh , con nhớ chăm sóc Tú Vy hộ bác.
31 Tiếp tục là lời của Minh Minh
Haizz, sau chuyện đó, chắc chắn là Tú Vy sẽ không bảo tôi nấu ăn nữa. Và đến ngày hôm sau. . .
"Này, Thiên Minh. " - Vy Vy gọi tôi
"Hả?" - Cô ấy sẽ nói nhớ Nhi và Nghiêm.