41 Lạc Tiểu Tịch cùng Mục Thanh tửu lượng cũng không tốt, bởi vậy uống không được bao lâu, hai người đều bắt đầu choáng váng.
Lạc Tiểu Tịch ném cái ly, nằm cuộn lại trên thảm ngủ như tiểu trư.
42 Nghe Cung Lâm giải thích xong, Lạc Tiểu Tịch xụt xịt, cảm thấy mình hình như không tức giận nữa.
Ai nha cáu giận nửa ngày nguyên lai là một hồi hiểu lầm!
“Trở về đi?” Cung Lâm ở trên cổ hắn cọ cọ,“Trở về thay quần áo tắm rửa, sau đó ta mang ngươi tới Động Mạn thành ngoạn được không?”
Động, Động Mạn thành?
Nga quá tuyệt, tiểu mập mạp hưng phấn xoay đến xoay đi, chỉ hận không thể bay lên.
43 Lạc Nguy có vẻ thích Cung Lâm, cảm thấy tiểu tử này nhìn qua có vẻ đẹp trai mà cũng tốt tính.
Cung Lâm cũng không quấy rầy bọn họ phụ tử tâm tình, chào hỏi xong trở về phòng mình.
44 Sáng sớm hôm sau, Lạc Nguy sớm chạy ra ngoài mua sắm một chút về nhà.
Mục Thanh ôm bánh bao cùng cháo, cười ngốc hồ hồ.
“Ngốc muốn chết. ” Lạc Nguy nhéo mũi hắn.
45 “Không cần. ” Mục Thanh cười cười,“Ngươi ăn đi. ”
“Nga. ” Tiểu mập mạp rầu rĩ cúp máy.
“Gọi điện thoại cho ai thế?” Cung Lâm hướng miệng bé đút một chút anh đào ngâm rượu.
46 Lạc Nguy sau khi về nhà trực tiếp vào phòng ngủ, Lạc Tiểu Tịch ghé vào cửa nghe trộm, xác định ba ba đã ngủ rồi, ôm gối đầu nhanh chóng vọt vào phòng Cung Lâm.
47 “Không được ta muốn đi!” Lạc Tiểu Tịch lắc đầu, là lúc nào rồi còn ăn gà rán!
Cung Lâm bất đắc dĩ, đành phải đem bé quay lại quán vịt.
“Ngươi mấy năm nay, có khỏe không?”
Trong phòng, cuối cùng Lạc Nguy phá vỡ trầm mặc trước.
48 Không biết ngồi dưới đèn đường bao lâu, về nhà khi đã là bốn giờ sáng, vội vàng tắm rửa rồi lên giường nằm, Mục Thanh mệt mỏi nhắm mắt lại, đáy lòng loạn thành một đống.