101 Hoàng cung Khải Vân quốc, ở phía trên ba cái đài cao của chính điện Hiên Viên, nguy nga tráng lệ, khí thế hùng vĩ. Trên đài cao ở trước điện, nghi trượng rực rỡ lộng lẫy trải rộng.
102 Tông Chính Vô Ưu không để ý đến Tông Chính Vô Trù, tay hắn sờ soạng phía sau tai của nữ tử, tìm không thấy chút dấu vết dán sát vào da thịt, mà làn da của nữ tử này bóng loáng tinh tế, bộ dáng hoàn toàn không giống là đã dịch dung.
103 Tay của Mạn Yêu bị bắt lấy, thân hình khẽ run. Nàng chậm rãi quay đầu lại, đối ngay đôi mắt thâm tình nồng nàn lại mang theo một tia khủng hoảng, ôn nhu ngày xưa khiến nàng cảm nhận được hạnh phúc hiện giờ lại khiến nàng cảm thấy chính mình tội ác tày trời không thể tha thứ.
104 "Vận mệnh đã sắp đặt, sẽ có một nữ tử như vậy, khiến cho sinh mệnh ngắn ngủi của cuộc đời ta tìm được ý nghĩa của sự sống. Nhưng mà, vận mệnh sao lại tàn khốc vậy, cho ta cơ hội gặp được nàng, yêu nàng, lại vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau.
105
Một khắc kia, hắn vốn là một lòng muốn chết, không nghĩ tới lại cầu được thuốc duy trì mạng sống.
Sau khi uống thuốc xong, hắn được nâng lên trên giường, tu dưỡng mấy tháng mới hơi khôi phục một chút nguyên khí.
106 Phụ thân nàng là Tần Vĩnh, vốn là tướng quân tam phẩm, nhân vì ngẫu nhiên có được chứng cứ phạm tội lộng quyền của phụ thân Phó Uyên, bởi vì phụ thân quan tâm đến Phó Uyên mà không đành lòng hướng Hoàng đế tố giác, nhưng lại không muốn cùng thông đồng làm bậy liền từ quan quy ẩn, dùng bí quyết ủ rượu mà thời trẻ có được, đã ủ ra tuyệt thế mỹ tửu "Thập Lý Hương".
107
Sinh mệnh đã không còn gì để chống đỡ, thân hình cao lớn của Phó Trù liền hướng tới bên đài cao nghiêng ngã xuống.
"A Trù!"
Mạn Yêu kinh hãi hô to, vội duỗi tay túm chặt hắn, nhưng thân hắn đã trượt xuống đài cao, suýt nữa đem nàng cũng kéo đi xuống.
108 Phó Uyên ngoái đầu lại, nhìn Tần Thân, thở dài nói: "Đã sớm nói, kêu ngươi đừng đi theo ta, nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Sống những ngày tháng bình an vui vẻ lại không muốn, một hai phải chạy đến trong cung làm thái giám, ngươi tội gì phải như vậy? Biết rõ đi theo ta sẽ không có kết quả tốt, nói như thế nào ngươi chính là không chịu nghe.
109
Các bạn đọc đỡ trước nha, YH chưa chỉnh sửa chính tả.
Kinh thành, hoàng cung, Vân Tư cung.
Vân Tư cung lúc trước là cung điện của Vân quý phi, sau khi trải qua tu sửa, Mạn Yêu vào ở.
110 Đó là một đêm điên cuồng, bọn họ ở trong vui sướng cực hạn cảm thụ được bi ai đau thương nhất trong đáy lòng của nhau, thẳng đến hừng đông, Tông Chính Vô Ưu cũng không có được đến đáp án mà hắn muốn.
111 Đại lục Vạn Hòa năm 180, tháng 10, Thiên Đế Tông Chính Vô Ưu rốt cuộc đã đại phá "Thiên Huyền trận" của liên quân chín nước.
Ngày đó, máu tươi ngập trời, xác phơi đầy đất, cả tòa thành máu chảy thành sông, ửng đỏ nửa bầu trời.
112 Kết, Chương 110: Tuyệt thế hôn lễ (2)
Lời Yên Hoa: Đây là chương cuối hoàn chính văn. Còn 10 chương ngoại truyện. Tác giả đã viết lên cuộc đời tính cách của ba nhân vật Vô Ưu, Phó Trù, Dung Tề.
113 Khi thân thể ta không có cách nào gánh vác sinh mệnh của ta nữa, khi linh hồn ta thoát ly khỏi thân thể, trong nháy mắt kia, ta đột nhiên đối với vận mệnh sinh ra oán hận mãnh liệt.
114 Nàng thực hy vọng biết bao, hy vọng lúc này có thể có một khối thân thể tạm mượn để nàng nói mấy câu với hắn, mặc kệ thân thể kia là nam hay là nữ, là già hay trẻ, hay là đẹp là xấu.
115 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửu hoàng tử đi ở giao lộ khóe mắt thoáng nhìn thấy, làm như trùng hợp thấy được bọn họ, liền gọi Chiêu Vân.
116 "Đa tạ phụ hoàng!" Tông Chính Thắng lập tức thoải mái mà nở nụ cười, cứ gật đầu khen: "Ăn ngon thật!" Lại chỉ ăn hai ngụm, liếc mắt nhìn trộm phụ thân một cái, lại nhìn về phía một dĩa thức ăn khác ở trước mặt phụ thân, thật dè dặt nói: "Phụ hoàng, con, con còn muốn ăn cái kia.
117 Nam tử trung niên ở xa xa nhìn thấy một màn này, lắc đầu thương xót thở dài, quay đầu lại nhìn vị phụ nhân đã thối lui về đến bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt của bà ta đầy thương tiếc cùng không đành lòng, trong mắt bỗng nhiên nhỏ lệ.
118 Nàng vội vàng đứng dậy, xốc chăn, hận không thể lập tức vào kinh, nhưng lý trí nhắc nhở nàng, từ biên thành đến kinh thành ngồi xe ngựa nhanh nhất cũng đến hai mươi ngày, trên đường còn phải qua sông Hoàng Hà, nàng hiện giờ không có nội lực, cũng không có lộ phí, một mình lên đường không an toàn.
119
Thời tiết trong sáng quang đãng, cung đình nguy nga được bao phủ ở dưới ánh nắng cuối xuân tản ra ánh sáng rực rỡ chói lọi.
Tẩm điện Vân Tư cung.
120 Hình thức sống chung của hai cha con muốn thay đổi trong một sớm một chiều cũng không phải là chuyện dễ, nhưng, có khó thay đổi bao nhiêu hắn cũng muốn vì nàng nỗ lực đi làm, vì thế, liền xuất hiện một màn bên dưới.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 25