81 Kế tiếp, bởi vì nha môn mới thu nhận một vài tân huyết, để những người đó mau chóng thích ứng với cuộc sống nha dịch, trong thời gian rất dài, Kim Trung Báo Quốc cùng những người khác bận rộn vô cùng.
82 Tiểu Thất từ bên ngoài trở về, khi đi qua hậu đường định về nội nha, hắn nhìn thấy bên ngoài thư phòng Thi Vấn là một mảnh hỗn độn, cửa gỗ vỡ từng mảnh nằm la liệt trên mặt đất, lại cảm thấy khóe mắt dư quang tựa hồ trông thấy thứ gì đó, ảnh tử kia đã nhanh chóng bay qua tường biến mất.
83 Tiểu Thất từ bên ngoài trở về, mới bước vào nha môn đã bị Đinh Kim cùng An Quốc vội vã xuất môn mỗi người một bên túm lấy cánh tay kéo ra ngoài.
“Này này này, đây là làm sao? Đại gia bận rộn một ngày một đêm, mông còn không thể tìm một cái ghế đặt xuống, thắt lưng hiện nay đã sắp lên men, các ngươi tốt xấu cũng cho ta uống ngụm trà nghỉ ngơi đôi chút mới kéo ra ngoài chứ!” Tiểu Thất la hét.
84 Cục diện giằng co, Lan Khánh một cước bước tới, giống như muốn xông vào Thi Vấn. Tiểu Thất cả kinh, Thi Vấn chỉ là văn nhân không hiểu võ công, bị Lan Khánh chạm nhẹ một chút tuyệt đối không chết cũng trọng thương.
85 Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lan Khánh mặc quan phục gọi Tiểu Thất, vốn muốn tuần thành như thường lệ, nhưng Tiểu Thất ngáp một cái nói: “Cha ngươi muốn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi nhiều ngày!”
“…” Lan Khánh liếc Tiểu Thất.
86 Mặc dù là đến lao phòng làm hoàng đế, nhưng Lan Khánh ngồi xuống giường, trên mặt vẫn còn chút buồn bực.
Tiểu Thất đành phải an ủi hắn: “Yên tâm đi sư huynh, hiện nay Kim Trung Báo Quốc đang ở bên ngoài tra án, ta cũng mới trở về mà thôi, Ngũ đại kim cương chúng ta liên thủ, tuyệt đối sẽ nhanh chóng lật lại phán quyết cho ngươi.
87 Tiểu Thất ngủ say sưa trong ổ chăn tại lao phòng, bởi vì lúc trước bị Lan Khánh giày vò đến tinh bì lực tẫn, sau lại bị Thi Vấn đột kích làm kinh hách, cho nên lúc sau an tâm ngủ, quả thực không khác hôn mê là mấy, chờ hắn tỉnh lại cũng đã là hôm sau.
88
Khi Tiểu Thất tỉnh lại, miệng hơi khô, hắn mới sờ sờ yết hầu, bên cạnh đã truyền đến một chén nước.
“Tạ tạ…” Tiểu Thất một hơi uống sạch, nhưng khi chuyển đầu muốn trả chén cho đối phương, con bà nó đầu hùng thiệt lớn, Lan Khánh cư nhiên âm trầm nhìn hắn.
89 Quy Nghĩa huyện nha môn có một nhân vật, danh Đinh Kim, là người đứng đầu Tứ đại kim cương Quy Nghĩa huyện, tính cách trầm ổn già dặn, đầu óc thanh sở.
90
Văn án
Lan Khánh trốn ngục cùng Tiểu Thất điều tra án tử,
Tình tiết khó bề phân tỏ dần dần tra ra chân tướng,
Nhưng thế sự thường thường không thể hoàn toàn như nhân ý,
Lan Khánh nhớ Bách Lý Thất là ai,
Lại đã quên đi một người từng cùng hắn xuất sinh nhập tử, xử án tróc tặc ở Quy Nghĩa huyện,
Người tên Trần Tiểu Kê.
91
Một hình cuối cùng của Lan Khánh rất có lực đe dọa, Cổ Tam Dũng chưa tới hai lời đã thấp đầu, thú nhận toàn bộ.
Cổ Tam Dũng nói: “Đúng là Túc vương gia muốn ta làm như vậy… Cổ gia cùng Túc vương từng có giao tình, sau khi trong nhà gặp chuyện không may, ta lập tức đi cầu Túc vương hỗ trợ, nhưng Túc vương đặt ra điều kiện, đó là muốn ta làm theo kế hoạch của hắn… Sau ta chiếu theo thiết cục của hắn hãm hại Thi Tiểu Hắc ngươi, cũng giết mọi người dịch trạm cùng một nhà Giang Li, đem hết thảy đổ trên người ngươi… Mọi thứ đến tột cùng… cốt yếu là muốn người cha phụng công thủ pháp của ngươi bắt ngươi lại, sau đó khiến hắn tự tay chém con trai là ngươi…”
Cổ Tam Dũng nói ra toàn bộ tiền căn hậu quả, Tiểu Thất trầm ngâm một lúc lâu, Lan Khánh thì mị mị mắt nói: “Thiết cục muốn cha ta tự tay chém ta? Túc vương này thật sự đáng giận tới cực điểm.
92
Một đường chạy ra ngoài địa lao, Tiểu Thất ngẩng đầu trông, tâm can mạnh co rút.
Nãi nãi cá hùng, bên ngoài địa lao mãn sơn biến cốc đều là người, những người đó giương cung cài tiễn, mỗi mũi tên đều định định nhằm hắn và Lan Khánh, đằng trước còn xếp một hang cung nỗ thủ (người bắn nỏ)cung ngắn nhưng lực mạnh, Tiểu Thất mới nhìn thôi đã lạnh cả người.
93
Y sam đen thẫm, cho dù nhiễm nhiều máu tươi hơn nữa, vẫn đen như cũ, sẽ không nhiễm màu sắc khác.
Song huyết sắc này vẫn tồn tại trên hắc sắc như cũ, chỉ là mắt thường không nhìn ra mà thôi.
94
Tiểu Thất vừa mở mắt, còn không thấy rõ chính mình đang ở chỗ nào đã vội vàng nhảy xuống khỏi giường, phóng ra bên ngoài.
“Ngũ gia. ”
Hạ nhân hầu hạ phía sau vội vàng gọi, điều này làm Tiểu Thất biết hắn đại để đang ở trong vương phủ Đông Phương Tề Vũ, sau vì đi quá nhanh khiến lưng đau vô cùng, hắn mới bất đắc dĩ phóng hoãn tốc độ, chậm rãi đi tới trước.
95
Ngày ấy Cổ Tam Dũng, thừa dịp Lan Khánh phát cuồng san bằng biệt để Túc vương lẻn vào địa lao cứu người nhà ra.
Hắn cùng gia nhân trốn trong kinh thành mấy ngày, sau phát hiện chính Túc vương cũng khó bảo toàn bản thân, không rảnh bận tâm bọn họ, hắn liền mang theo một nhà lớn nhỏ chạy ra khỏi kinh thành.
96 Túc vương hít sâu một hơi, tức giận cười nói: “Cho dù bản vương có liên quan tới vụ án, nhưng công đường hôm nay vốn để thẩm Thi Tiểu Hắc kia, muốn thẩm bản vương, bản vương cũng phải thấy Thi Tiểu Hắc chết trước mới được.
97
Lan Châu, Diên Lăng phủ.
Diên Lăng Nhất Diệp mới từ Thiên Hương lâu trở về liền nghe quản gia A Phúc báo lại.
“Thất gia đến đây, đang ở trong sương phòng nghỉ ngơi.
98
Nhất Diệp đang ở Thiên Hương lâu tính toán sổ sách, gảy bàn tính cạch cạch vang dồn, con số trên trướng sách cũng càng lớn thêm.
Thiên Hương lâu nổi danh xa gần suốt mười tám tỉnh, đồ bán đều thơm ngon đệ nhất thiên hạ, hương vị cũng là tuyệt phẩm đệ nhất thiên hạ, từ vương cung quý tộc cho đến bình dân lao động, chỉ cần đã tới Thiên Hương lâu, không ai là không bị trân tu mỹ vị trong lâu hấp dẫn.
99 Giải quyết xong chuyện Nhất Diệp cùng Trục Nhật, Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm một hơi. Gió đông thổi đến lạnh buốt, hắn chỉ mặc tiết y hơi run rẩy, kéo kéo vạt áo, xoay người muốn về phòng nghỉ ngơi.
100
Hôm nay, Tiểu Thất cùng Lan Khánh tuần thành mới được một nửa, khi đi ngang qua trà lâu phố đông thì bị người bên trong gọi lại.
“Tiểu Đầu Nhi, Tiểu Thất, đây này!” Lý Trung cách cửa sổ nhô đầu ra ngoài gọi hai người.