“Manh mối trọng yếu khác?” Bắc Minh chân quân tỏ ra hứng thú.
“Đúng vậy, ngoài trừ Thánh giới Ma tổ chúng ta, tồn tại cấp cao của Nhân Yêu hai tộc hại Linh giới cũng có tính toán giống như vậy, hơn nữa còn đưa xuống thành công một trong tứ hung.”
“Cái gì?” Bắc Minh chân quân sợ hãi, hung danh của Đào Ngột đương nhiên hắn đã nghe qua, nghe nói ở Linh giới những kẻ dám trêu chọc mãnh thú này cũng không có nhiều, vậy đến Nhân giới làm gì?
Trong lòng hoảng sợ, Bắc Minh chân quân trở lên trầm mặc. Bí mật như vậy càng biết nhiều càng không có lợi, hay là không nghe nữa.
Núi Vẫn Lĩnh lần này là một âm mưu cực lớn, đáng tiếc các tu sĩ cũng không biết, theo thời gian trôi qua ngày càng nhiều người tiến vào trong đó.
Thậm chí trưởng lão Nguyên Anh kỳ của ba đại thế lực cũng đã xuất hiện.
Mà lúc này, Lâm Hiên và Huyết Ma tới từ sớm đã đi vào phía sâu trong núi.
Hai người đều rất khôn ngan, tất nhiên đã sớm nhìn ra chỗ quỷ dị; chỉ là lại giả vờ như không nhân ra nhưng trong lòng cũng đang suy tính.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tốc độ độn quang của hai người đã chậm lại.
Phía trước mặt chính là sương mù cổ quái đó, nó vẫn từ từ lan rộng ra bên ngoài, hiện giờ đã có hơn một nửa núi Vân Lĩnh bị đoàn sương mù này bao phủ.
Lâm Hiên nhắm hai mắt lại bắt đầu phóng ra thần thức.
Rất nhanh, sắc mặt hắn liền trầm xuống. Sương mù này hạn chế thần thức thăm dò, thấy thần thức mạnh mẽ của bản thân mà cũng chỉ có thể cảm ứng được tình huống trong phạm vi hơn mười dặm mà thôi.
Lâm Hiên khẽ liếm moi, phải biết rằng thần thức của hắn đã có thể so với đại tu sĩ, vậy mà khoảng cách dò sét trong sương mù lại chỉ có vậy, từ đó có thể thấy được tình huống của các tu sĩ khác.
Không nói đến Trúc Cơ kỳ, mà ngay cả thần thức của tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không thể ly thể, nếu vậy khi tiến vào sương mù thì chẳng khác nào trở thành người thường, hoàn toàn là dựa vào mắt thường, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì…
Lâm Hiên nhíu mày, nơi này có sát khí thật mạnh, di bảo của cổ tu sĩ ư? – Lâm Hiên còn không để ý.
“Thiếu gia, người thực sự định đi vào bên trong? Chẳng biết tại sao, tiểu tỳ có một cảm giác xấu.” Giọng nói của Nguyệt nhi vang lên trong đầu, lời của nàng mơ hồ có chút sợ hãi.
“Đã đến đây há lại có thẻ bỏ dở giữa chừng, huống chi không tra xét một phen thì cũng không thể trả lời đại trưởng lão kia.” Vẻ mặt Lâm Hiên tuy thản nhiên, nhưng thần niệm trong đầu lại đang trao đổi cùng Nguyệt nhi. Không phải bản thân chưa từng gặp qua nguy hiểm, vì phương thuốc kia mà tiến vào một lần cũng đáng.
Nghe Lâm Hiên nói vậy, Nguyệt nhi cũng không tiếp tục phản đối: “Chỉ là thiếu gia, người cũng phải cẩn thận tên kia, nếu như gặp phải điều gì nguy hiểm thì nhất định hắn sẽ bỏ đá xuống giếng.”
“Điều này là đương nhiên, nếu hắn gặp phải nguy hiểm thì chẳng lẽ thiếu gia ta lại khách khí?”
Tu tiên giới chỉ coi trọng kết quả, cũng không để ý đến nhân nghĩa đạo đức, chỉ có kẻ ngóc mới tuân theo nguyên tắc công bình. Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn chính là lựa chọn của tất cả các tu sĩ, Lâm Hiên đương nhiên cũng không đi khỏi lối này.
Tạm thời chưa nói đến thần thông của bản thân, mình còn có Nguyệt nhi cùng thi ma giúp đỡ, cho dù đối phương có là đại tu sĩ thì Lâm Hiên cũng không sợ hãi chứ đừng nói hắn chỉ là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.
Sương mù này tuy rất nguy hiểm nhưng cũng là nơi giết người tốt nhất, thần không biết quỷ không hay.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẻ ngoài vẫn dấu đi địch ý, hơn nữa còn tỏ ra hòa thuận, tươi cười: “Phương đạo hữu, sương mù này hạn chế thần thức, chúng ta cứ vậy đi vào chỉ sợ không ổn.”
Lời của Lâm Hiên đầy chân thành, giống như đã coi đối phương là đồng bọn của mình.
“Lời của đạo hữu không sai, chỉ là cũng không cần phải quá e ngại, ta và ngươi đều là tu sĩ trung kỳ, tại Nhân giới này kẻ có thể uy hiếp ta và ngươi cũng không có nhiều.” Huyết ma tỏ vẻ khí khái: “Vậy cứ để Phương mỗ đi trước mở đường.”
Lời còn chưa dứt thân hình hắn chợt lóe, thoáng chốc đã tiến vào trong sương mù.
Hai mắt Lâm Hiên khẽ nheo lại, không khỏi cảm thấy kinh ngạc; hắn biết lão gia hỏa này luôn có ý định gây bất lợi cho mình, vậy mà lúc này lại chủ động mở đường, phải biết rằng phía trước rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng nếu nói đây là ý tốt của đối phương thì có đánh chết Lâm Hiên cũng không tin.
Vậy đến tột cùng là đối phương có ý đồ gì.
Lâm Hiên tuy rằng thông minh nhưng sức người có hạn, vắt óc cũng không thể nghĩ ra.
Nếu vậy thì không cần nghĩ, cứ cẩn thận một chút là được.
Huống chi bản thân không phải không có phòng ngừa, lúc trước gặp ma thi phân hồn thì từng có một con linh thú khám phá ra hành tung ẩn nặc của mình.
Lâm Hiên lúc đó rất kinh ngạc, sau khi giết đi quái vật đó thì tất nhiên không khách khí thu lấy linh thú kia.
Sau khi trở về quan sát thì hóa ra đây là một loại yêu thú có tên: Huyễn Linh Điểu.
Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ, Huyễn Linh Điểu tuy chỉ là yêu thú cấp hai, thực lực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng Huyễn Linh Điểu lại có một thiên phú đó là rất mẫn cảm với linh khí giao động.
Nên hiểu rằng ẩn nặc thuật chính là đem linh lực bản thân tận lực thu liễm mà thôi, cho dù bí thuật có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có thể thu liễm hoàn toàn khi bất động, còn khi sử dụng pháp thuật thì cho dù chỉ là một pháp thuật cấp thấp cũng sẽ để lộ ít nhiều linh khí.
Thần thức của người tu tiên không thể phát hiện nhưng Huyễn Linh Điểu lại có thể cảm ứng. Đó cũng là lý do tại sao trong phường thị Lâm Hiên che dấu tu vị không bị khám phá, nhưng lúc sau lại bị bại lộ hành tung.
Thiên phú này của Huyễn Linh điểu vô cùng hữu dụng, tại thời kỳ thượng cổ đây cũng là một trong những linh thú mà cổ tu sĩ thích dùng nhất.
Đáng tiếc, loại điểu này số lượng thưa thớt, có tiền cũng khó mua được, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện thì cũng có cái giá trên trời.
Mà đó chỉ là tình huống thời thượng cổ, còn hiện tại thì nó đã sớm tuyệt tích.
Tứ trưởng lão của Lệ Hồn Cốc có được điểu này cũng là do vận khí, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn quý trọng vô cùng, lần này do coi trọng việc giá họa cho Thông Vũ chân nhân, hơn nữa kế hoạch cũng hoàn hảo c o nên mới để phân thân khôi lỗi mang nó đi cùng.
Kết quả dê lại vào miệng cọp, cứ vậy ‘tặng’ bảo vật này cho Lâm Hiên.
Huyễn Linh Điểu tuy có thể thuần phục nhưng lại là một trong những loại yêu thú không thể nhận chủ.
Mà phương pháp thuần phục nó cũng rất đơn giản, loại điểu này rất thích ăn linh đan nên cho dù có thì tu sĩ bình thường cũng không thể nuôi nổi, nhưng đây lại là Lâm Hiên.
Linh dược của hắn không thiếu, bởi vậy hắn không hề keo kiệt lấy ra cho nó ăn. Vì thế Huyễn Linh Điểu lại trở thành sủng vật của hắn.
Có điểu này, ít nhất là không sợ kẻ địch ẩn thân một nơi bí mật nào đó rồi đánh lén mình.
Tuy rằng như vậy nhưng Lâm Hiên cũng rất tin tưởng vào thần thông của mình, cho dù có gặp nguy hiểm gì thì cũng nhất định có thể ứng phó.
Không vào hang cọp làm sao có thể bắt được cọp con, khóe miệng Lâm Hiên khẽ mỉm cười rồi cũng hóa thành cầu vồng bay vào trong sương mù.
Tiến vào bên trong sương mù hạn chế tầm mắt, ngay cả thần thức cũng bị hạn chế không thể tản ra quá xa nên Lâm Hiên cũng không dám đi với tộc độ quá nhanh.
Còn họ Phương kia thì đã hoàn toàn mất dạng, con mắt Lâm Hiên không khỏi hơi nheo lại.
Trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ người này lại trở mặt nhanh như vậy?
Lại nghĩ đến những hành động bất thường của gã thì điều này hoàn toàn là có khả năng, chẳng qua sao gã lại chọn hoàn cảnh như vậy, hay là… đối phương có tu luyện một loại linh mục pháp thuật nào đó, vì thế không bị sương mù gây ảnh hưởng.
Tuy rằng chỉ là đoán nhưng Lâm Hiên cũng không dám sơ ý, bởi vậy hắn mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn, trong tay trái cầm thêm một lá phù, tại thời khắc mấu chốt thì thứ này còn hữu hiệu hơn so với pháp bảo rất nhiều.
Nguyệt nhi cũng mở to mắt mà nhìn, tuy rằng tu vị nha đầu không phải là thấp nhưng với tình hình hiện tại thì cũng không còn cách nào khác.
Cũng may ngoại trừ sương mù này có chút hạn chế thần thức thì cũng không có gì khác cổ quái, nhưng Lâm Hiên cũng không dám khinh thường, cũng vì sợ bị đánh lén nên độn quang của hắn cũng đạm nhạt vô cùng.
Đảo mắt đã qua nửa giờ trôi qua…
Độn quang của Lâm Hiên chợt tắt, thân người hạ xuống đất; tuy rằng bốn phía tràn đầy sương mù nhưng với thần thức hơn người của hắn thì vẫn có thể miễn cưỡng cảm ứng được nơi đây là một phiến sơn cốc khá rộng lớn, ở giữa có một dòng suối vắt ngang qua.
Tại một bên của sơn cốc, sương mù càng dày đặc bên trong mơ hồ có ma khí. Lâm Hiên tất nhiên sẽ không mạo muội tiến vào trong đó.
Hắn khẽ sờ cằm, mặt tỏ vẻ trầm ngâm.
Đột nhiên, hai mắt hắn nhíu lại, lập tức nhìn sang phía bên trái.
Phía trước hơn trăm trượng có một vật gì đó màu đen, tuy thần thức cảm ứng được nhưng lại không có thể thấy rõ đó là thứ gì.
Thân hình Lâm Hiên chớp lên, cả người nhẹ nhàng bước tới đó một cách mau lẹ.
Thi thể!
Là nam giới, hiện trạng của xác chết thật đáng sợ - cả người đều bị hút khô máu, trước ngực lại có một lỗ thủng to bằng nắm tay.
Người này chết mà không nhắm mắt, hai mắt hắn vẫn trợn trừng lên như vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ vừa mang theo vẻ mờ mịt.
Dường như hắn không thể tin được việc mình bị giết chết.
Từ trang phục mà sét thì đây chỉ là tán tu, bên phía trái của hắn còn một thanh đoản kiếm nằm đó.
Tuy rằng Lâm Hiên đánh giá qua đây chỉ là một kiện pháp bảo hết sức bình thường dùng Đồng Tinh ngàn năm tạo ra, chế tạo như vậy thì thần thông của pháp bảo tuyệt không thể cao.
Nhưng điều đáng nói ở đây là tuy pháp bảo không đáng để mắt nhưng kẻ trước mặt cũng là một tu tiên giả đã kết thành Kim Đan.
Nói thế nào đi nữa đây cũng là tu sĩ cấp cao.
Theo hiện trạng trước mắt, không chỉ máu bị hút khô, hơn nữa kẻ này chỉ một đòn là bị giết chết, nơi đây không hề có dấu vết giao đấu.
Theo như bình thường thì những người có thể dùng một đòn giết chết tồn tại Kết Đan kỳ cũng không nhiều, chỉ có tu tiên giả Nguyên Anh kỳ trở lên.
Vậy là do lão quái vật nào làm?
Đối lại một người khác, hơn phân nửa là sẽ suy đoán theo lối đó.
Nhưng Lâm Hiên thì không nghĩ như vậy, hắn nhìn lỗ thủng to trên ngực thi thể rồi trầm ngâm.
Một lát sau hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên trái: “Phương đạo hữu, nếu đã đến thì cần gì ẩn nấp lén lút ở đó, ta với ngươi lên cùng hợp tác hoàn thành nhiệm vụ lần này, không bằng tới đây cùng Lâm mỗ xem xét cái chết của người này, thế nào?”
Ô…
Gió luồn qua khe núi phát ra tiếng rít, bốn phía im ắng chỉ là một bầu không khí quỷ dị lại đang lan tràn…
Lâm Hiên từ từ đứng thẳng dậy, sắc mặt đầy ngưng trọng, cố lộ ra nụ cười trên khóe miệng: “Thế nào, đạo hữu còn không đi ra chẳng lẽ vì còn ảo tưởng có thể đánh lén ta hay sao?” “Ngươi sao có thể phát hiện ra ta?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên; tiếp theo, hồng quang bùng lên, một bóng người ở trong sương mù dần dần hiện rõ.
Người này ước chừng bốn mấy tuổi, mặt vuông tai lớn tướng mạo đường đường – đây chính là tu sĩ họ Phương, chỉ là so với lúc trước thì cả người hắn đã tản ra ma khí mênh mông.
Tu sĩ họ Phương, không có lẽ nên gọi là Huyết Ma tôn giả, Huyết Ma tôn giả lúc này sắc mặt cũng trở lên vô cùng khó coi.
Là ma đầu còn sống sót từ thời thượng cổ, công pháp tu luyện của hắn đặc thù vô cùng, thậm chí có thể nói là điên cuồng – tự đêm thân mình dung hợp với yêu thú để rồi bến thành quái vật nửa người nửa thú, chỉ là thần thông cũng hơn xa tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.
Nhất là thân thể yêu thú mà hắn dung hợp đã có sẵn thần thông thiên phú: Linh mục thần thông, mặc dù ở trong sương mù này cũng có chịu ảnh hưởng chút ít nhưng so sánh với Lâm Hiên thì có ưu thế hơn rất nhiều.
Trong một hoàn cảnh có lợi có bản thân, bởi vậy lão quái vật mới không chần chừ mà giành đi trước; mục đích chính là tìm một nơi bí mật ẩn nấp từ đó đánh lén Lâm Hiên.
Tuy rằng tiểu tử Lâm Hiên cũng phát hiện có gì đó không ổn nhưng hắn vẫn rất tin tưởng sẽ thành công.
Không ngờ rằng thuật ẩn nấp của hắn lại bị khám phá.
Hắn sao có thể phát hiện? chẳng lẽ tên nhóc họ Lâm này cũng có con bài chưa lật hay sao?
Huyết Ma cũng có chút ngạc nhiên.
“Không cần biết tại hạ sao có thể nhìn ra, nhưng đạo hữu định giải thích thế nào đây. Lâm mỗ cũng rất ngạc nhiên, ta và đạo hữu không oán không cừu, trước kia chưa từng gặp qua vậy sao các hạ lại có ý định đối địch với ta?” Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, gằn ra từng chữ.
“Không oán không cừu! hừ! năm đó khi thân thể ta không thể cử động nếu không phải ngươi giết chết hai vợ chồng Tào Nguyệt Chu Miện thì sao lão phu lại rơi vào tay Cực Ác ma tôn mà chịu nhục?”
Lời đối phương còn chưa dứt thì Lâm Hiên đã biến sắc, thất thanh hô lên: “Cái gì, ngươi, ngươi là Huyết Ma, ngươi vẫn còn sống!”
Năm đó sau khi giết chết hai tên phản đồ, Lâm Hiên cũng có thi triển sưu hồn thuật nên cũng biết được một chút lai lịch của Huyết Ma.
Bình tâm mà nói, sợ thì hắn không sợ, nhưng đối với ác ma từ thời thượng cổ này nhiều ít cũng có chút kiêng kị.
Dù sao khi đó tu tiên giới cũng rất phồn thịnh, cho dù là bí thuật hay bảo vật đều hơn hẳn hiện nay.
Vẻ mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm.
“Hóa ra các hạ là Huyết Ma. Ừm, đúng là ta và ngươi lúc đó có một chút ân oán, nhưng hiện nay cảnh rời vật đổi Lâm mỗ cũng không còn là một tu tiên giả Kết Đan kỳ ngày xưa, chỉ vì chút việc nhỏ này mà các hạ định trở mặt cùng ta, có đáng không?” Lâm Hiên thần sắc dịu lại chậm rãi nói, tựa hồ muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai bên.
“Hừ!” Thấy đối phương tỏ ra yếu thế, Huyết Ma nhe răng cười, đang muốn mở miệng nói điều gì thì nét mặt bỗng nhiên biến sắc cấp tốc xoay người lại, tay trái vội phất phóng ra một mảng lớn ma khí hóa thành một con rắn lớn hung hăng bổ về phía trước.
Uỳnh!
Hồng quang lóe lên, một con ma phong thật lớn xuất hiện ngay cạnh Huyết Ma một trượng.
Ma phong này thân dài một thước, bề ngoài đầy những hoa văn thần bí – đây đúng là con Ngọc La Phong duy nhất mà Lâm Hiên lúc trước tốn bao công sức để bồi dưỡng. Nếu biết đối phương muốn giết mình thì hắn đâu thừa hơi đi truy cứu nguyên do – đó là một việc vô bổ, nguyên bản hắn nói những lời đó với Huyết Ma lúc trước cũng là để hấp dẫn sự chú ý của đối phương sau đó lặng lẽ thả Ngọc La Phong ra đánh lén.
Tuy Lâm Hiên không sợ hắn, nhưng khi đối mặt với kẻ địch, hắn sẽ không bao giờ dùng cái dũng của thất phu.
Nhưng mà Huyết Ma cũng là lão quái vật sống cả trăm vạn năm mưu mô không vừa, bởi vậy tại thời điểm tối hậu đã khám phá ra hành tung của Ngọc La PHong.
Vẻ mặt Lâm Hiên có chút tiếc nuối, không chút nghĩ ngợi hắn liến vung tay bắn ra một đoàn thanh mang chói mắt về phía đầu đối phương.
Đây chính là Thanh Hỏa Kiếm.
Tay bên kia cũng không nhàn rỗi, lập tức gỡ túi linh quỷ treo bên hông xuống rồi ném lên trên không.
Miệng túi vừa mở một mùi thi khí hôi tanh đã ùa ra, ngay sau đó hắc mang lóe lên, từ bên trong liền hiện ra một bóng ảnh to lớn.
“Luyện thi?”
Giọng nói Huyết Ma tôn giả trở lên khàn khàn, sắc mặt xầm xuống: “lại còn là Nguyên Anh kỳ?”
Lâm Hiên không đáp, Thanh Hóa kiếm thay câu trả lời bổ thẳng xuống đầu Huyết Ma. Huyết Ma đương nhiên không đứng yên chờ bị đánh mà liền há miệng phun ra một đạo ma khí đen như mực, ma khí vặn vẹo rồi hóa thành một tấm chắn che phía trên đỉnh đầu hắn.
Lâm Hiên thấy vậy thì lấy làm mừng; đối phương cũng quá tự đại rồi, đừng nói là Nguyên Anh trung kỳ mà ngay cả đại tu sĩ hậu kỳ cũng không dám tay không đón đỡ Thanh Hỏa Kiếm.
Vì đây không phải là pháp bảo bình thường.
Đối phương nếu đã sơ ý như vậy thì hắn sẽ phải trả giá nặng nề cho việc này.
Dưới sự thúc dục của thần thức Lâm Hiên, thanh mang phát ra càng thêm chói mắt, thoáng chốc đã lớn lên cả trượng rồi dũng mãnh đánh lên tấm chắn do ma khí biến ảo mà thành.
Xoạt…
Linh lực bắn ra bốn phía, âm thanh chói tai truyền tới tai; uy lực đòn giao kích cứng đối cứng của hai tu sĩ Nguyên Anh đâu phải là nhỏ, sương mù xung quanh cũng bị bức tản ra.
Bốn phía lại sáng sủa như thường.
Nhưng trong nháy mắt sương mù lại tụ lại, chúng dường như là có sinh mạng của riêng mình một lần nữa lại phủ kín nơi đây.
Quả thật quái lạ. Chẳng qua lúc này đang phải đối mặt với cường địch nên hắn cũng không có tâm tình mà nghiên cứu sương mù kia, đánh bại Huyết Ma mới là vấn đề trọng yếu nhất lúc này.
Thần thông của Thanh Hỏa Kiếm chỉ là một trảm, nhưng lực công kích lại mạnh vô cùng không gì sánh được đã không ít lần giúp Lâm Hiên khắc chế cường địch. Hắn tin tưởng, cho dù đại tu sĩ không sử dụng bảo vật thì cũng không thể đón đỡ một trảm này.
Vậy mà lúc này hắn mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc… tấm chắn kia chỉ là do ma khí biến thành thôi sao có thể ngăn cản Thanh Hỏa Kiếm?
Điều này sao có thể!
Lâm Hiên hít một hơi thật sâu, trong đầu thoáng chốc lại hiện ra bóng người thon thả xinh đẹp của Hồng Lăng tiên tử; đúng là cổ tu sĩ khó chơi hơn tu sĩ đồng cấp hiện nay nhiều lắm, không ai là có thể coi thương được.
Lâm Hiên tuy đang kinh hãi nhưng hắn cũng không biết trong lòng Huyết Ma còn hoảng sợ hơn nhiều.
Sao hắn có thể không dùng bảo vật mà đón đỡ đòn công kích vừa rồi của Lâm Hiên.
Ma khí vừa rồi thực chất chính là một pháp bảo đặc thù của hắn.
Tạm thời không đề cập đến nhân phẩm Huyết Ma nhưng sở học thì quả thực uyên bác, hắn từng lấy được một quyển công pháp Hóa Bảo Vi Hư, nghe đâu công pháp này được truyền xuống từ Linh giới, đáng tiếc là chỉ có vẻn vẹn vài câu, nhưng sau khi trải qua tay nhiều thế hệ cổ tu sĩ thì đã được thêm vào đầy đủ.
Luận uy lực, đương nhiên không thể sánh với thần thông nổi danh kia của Linh giới, nhưng cũng rất tinh thâm ảo diệu.
Hóa bảo vi hư tên như ý nghĩa, quả thực có vài phần giống cảnh giới nhân kiếm hợp nhất của võ giả phàm nhân.
Mọi người đều biết bản mạng pháp bảo lúc bình thường đều được thu vào trong đan điền dùng chân hỏa bản thân ngày đêm bồi luyện.
Theo thời gian trôi qua thì cho dù chỉ là bảo vật bình thường thì uy lực cũng ngày càng lớn, sự liên hệ tâm thần với chủ cũng càng chặt chẽ.
Nhưng thế nào đi nữa pháp bảo cũng chỉ là vật ngoài thân không thể bằng được thân thể của chính mình, không thể đạt tới tâm thần hợp nhất.
Đó cũng là lý do vì sao phần lớn yêu tộc Hóa Hình kỳ đều rèn luyện yêu thể còn đối với pháp bảo thì không buồn ngó tới. Nhưng luyện thể cũng phải nhìn vào thiên tư căn bản, cũng như Phật tông là tu luyện pháp thể nhưng nếu để so sánh với yêu tu cấp cao thì vẫn còn kém hơn một chút.
Chỉ là Nhân tộc tại Linh giới cũng có người tài trí siêu quần sáng chế ra công pháp nghịch thiên này, nguyên lý của Hóa Bảo Vi Hư chính là việc đem pháp bảo sử dụng như chân tay của mình.
Bản mạng pháp bảo được để trong người luyện hóa cho từ thật hóa không, pháp bảo biến thành vô hình, sau đó dùng ma khí hoặc Hạo Nhiên Chính Khí của Nho môn vây lấy để pháp bảo cùng ma khí hoặc hạo nhiên chính khí hoàn toàn dung hợp, sau đó lại tiếp tục trải qua đợt chuyển hóa không thể tưởng tượng khiến cho cả hai hòa hợp thành một thể, biến thành huyền bảo pháp khí.
Loại pháp khí này một khi luyện thành thì vẫn có được tính chất vốn có của pháp bảo hơn nữa lại không bị ngoại hình khống chế, có thể tùy tâm biến hóa thành đao, kiếm, thuẫn, pháp kỳ… hoặc công hoặc thủ, nói chung là có thể biến hóa ra bất cứ hình dạng dì.
Quả nhiên là huyền diệu vô cùng, uy lực cực kỳ kinh người.
Cho nên lúc nãy không phải Huyết Ma dùng tay không đón đỡ một kiếm kia của đối phương, chỉ là một kiếm kia uy lực cũng không tầm thường mặc dù chưa phá được phòng ngự của ma thuẫn nhưng cũng đã khiến huyết khí trong ngực hắn quay cuồng.
Uy lực thật kinh người!
Tiểu tử này không chỉ thăng cấp thần tốc mà bảo vật cũng lợi hại như vậy sao?
Huyết Ma cũng đồng dạng hít sâu một hơi.
Hai người tại đợt giao thủ đầu tiên đều bất phân thắng bại, tự thấy kinh ngạc trong lòng.
Lâm Hiên tuy kinh ngạc nhưng không hề có chút sợ hĩa, cường địch hắn đã gặp qua nhiều lắm, nhất là tại khu vực nguy hiểm này hắn càng không có tâm tình so chiêu cùng đối thủ, núi Vân Lĩnh này nguy cơ trùng trùng, tốc chiến tốc thắng mới là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này, thần niệm Lâm Hiên khẽ động điều khiển Ma thi, trên mặt ma thi liền hiện lên vẻ hung lệ cốt cách toàn thân kêu vang cứ vậy bước dài tới phía đối thủ.
“Nguyệt nhi, ngươi cũng đi ra nhưng cần phải cẩn thận một chút, cứ ở phía sau ta mà thi triển đánh lén là được.” Vẻ mặt Lâm Hiên lộ ra nét gian xảo. Nguyệt nhi tuy rằng không kết anh thành công nhưng với công lực hiện tại phối hợp với Thú Hồn Phiên thì thần thông cũng không kém.
Huyết Ma nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại rơi vào thế vây công của chủ tớ Lâm Hiên, ba người đánh một mình hắn.
“Tốt quá.”
Nguyệt nhi cũng đã sớm ngứa ngáy tay chân, từ khi thiếu gia kết anh thành công thì các trận chiến về sau nàng rất ít khi được ra tay.
Dù sao chênh lệch giữa Nguyên Anh kỳ và Kết Đan kỳ cũng quá lớn, Lâm Hiên sợ nàng nhất thời thất thủ rơi vào nguy hiểm.
Được Lâm Hiên trân trọng, tiểu nha đầu tất nhiên ghi tạc trong lòng, nhưng nàng cũng thường tự nén giận trách mình vô dụng không thể san xẻ gánh nặng với thiếu gia, lúc này có thể hỗ trợ Nguyệt nhi đương nhiên vô cùng cao hứng.
“Nhớ kỹ, chỉ được đứng sau ta không được tiếp cận lão gia hỏa kia, nghe không?” Lâm Hiên cẩn thận dặn dò.
“Vâng, tiểu tỳ nhớ kỹ.” Nguyệt nhi ngoan ngoãn gật đầu. Nàng lúc này mới lấy ra một cây phiên kỳ màu đen.
Nguyệt nhi nhắm hai mắt lại, bắt đầu đánh ra một đạo pháp quyết.
Phía bên kia, Huyết Ma tôn giả tức giận đến mức nghẹn lời mở to hai tròng mắt nhìn Lâm Hiên đầy oán độc, hắn tự phụ là tâm cơ thâm trầm nếu không Cực Ác ma tôn nhất đại kiêu hùng cũng không thê thảm bị rơi vào trong kế hoạch của hắn rồi chết bởi bốn đại Quỷ Đế vây công.
Nhưng tiểu tử này mới có bao nhiêu tuổi, vậy mà mặt dày tim đen, ngay từ đầu hắn đã nhận ra mình sẽ gây bất lợi cho hắn nhưng vẫn giả bộ không biết mà chuẩn bị một đòn gậy ông đập lưng ông dụ mình rơi vào cạm bẫy…
Thi ma Nguyên Anh kỳ, còn có nữ tử âm hồn Kết Đan kỳ, Huyết Ma khẽ liếm môi không khỏi khẽ liếc sang nhìn rắn ma cùng Ngọc La Phong đang đánh giết không ngớt, loại này chính là ma trùng lợi hại thời thượng cổ nên hắn sao có thể không nhận ra, may mắn là chỉ có một con trưởng thành nếu không chỉ riêng thứ này đã đủ để giết mình.
Vừa sợ vừa giận, chẳng qua Huyết Ma tôn giả cũng là ma đầu nổi danh một thời, công pháp tu luyện cũng có điểm đặc thù, tự nhận cho dù so với đại tu sĩ cũng chỉ hơi kém hơn một chút mà thôi, tiểu tử này tuy cực kỳ giảo hoạt nhưng bản thân cũng chưa chắc đã sợ hắn.
Đương nhiên, nếu chỉ vì một chút ân oán lúc trước thì hắn cũng sẽ không dây dưa với một kẻ địch đáng sợ thế này, không hề đáng chút nào!
Nhưng Lâm Hiên lại là kẻ có được song anh, nên cũng là miếng mồi hấp dẫn không gì sánh kịp. Chỉ cần có một chút hy vọng thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Huống chi Huyết Ma tôn giả tự thấy cho dù lấy một địch ba thì phần thắng như trước vẫn sẽ thuộc về mình.
“Hừ, không tồi! Chỉ là một tên tiểu tử Kết Đan kỳ năm đó vậy mà có thể nhanh chóng lớn mạnh trưởng thành, quả thật ngoài dự liệu của bản tôn. Xem ra để thu thập ngươi cũng không quá dễ dàng. Tuy rằng mỗi lần ta biến thân thì sẽ hao tổn không ít nguyên khí, nhưng so với cái lợi khi giết được ngươi thì đủ để bù lại. Được rồi! để cho ngươi kiến thức qua vô thượng ma công của bản tôn, có thể để ta toàn lực ứng phó, ngươi chết cũng nên lấy đó làm tự hào.” Vẻ mặt Huyết Ma tràn đầy vẻ hung tàn. Chỉ là lúc này ma thi cũng đã phóng tới cách nơi hắn ba trượng, hung mãnh đánh ra một quyền.
Một quyền này không thể tránh né, Huyết Ma chỉ còn cách lấy ma khí đen kịt phủ lấy toàn bộ thân thể.
Oành!
Một quyền của ma thi như đánh vào khoảng trống, ma vụ này không ngờ lại có tác dụng thay hình đổi vị. Lâm Hiên thấy vậy liền nhíu mày, không gian thần thông thuộc về phép tắc thiên địa, chỉ có tiến cấp đến Ly Hợp kỳ mới có cơ hội nắm giữ sơ qua, nhưng đối phương rõ ràng chỉ là Nguyên Anh kỳ, chẳng lẽ đó chính là chỗ hơn người của thượng cổ tu sĩ?
Lâm Hiên cũng lập tức lấy ra một cây giáo, hắn không thể để đối phương thong dong biến thân được. Pháp lực cả người liền cuồn cuộn rót vào thân giáo, sau đó bổ mạnh về phía trước một cái.
Một vệt sáng màu bạc hình trăng lưỡi liềm từ mũi giáo bắn ra, tuy rằng vệt sáng này chỉ vẻn vẹn có hơn một xích nhưng lại cực kỳ chói mắt, điều khiến người ta kinh hãi hơn nữa là tại nơi vệt sáng hình lưỡi liềm này đi qua không khí đều xuất hiện những đường vân rất nhỏ như bị vặn vẹo uốn khúc.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra lại cực nhanh, thoáng chốc vệt sáng kia đã phóng tới phía trước hắc vụ.
Huyết Ma dường như cũng phát giác không ổn muốn tránh sang bên cạnh nhưng thi ma lại đang nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy hắn là tu sĩ thượng cổ nhưng cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, dù có nắm giữ được một ít không gian chi thuật nhưng cũng là da lông mà thôi.
Đứng bất động một chỗ có thể thay hình đổi vị, tránh thoát công kích. Đương nhiên, cũng không phải đơn giản như thế, bởi vì thuật này chắc chắn vô cùng tiêu hao pháp lực, một khi di động thì thay hình đổi vị chi thuật sẽ mất đi hiệu quả.
Cao thủ so chiêu cực nhanh giống như điện quang hỏa thạch, sao hắn có thời gian mà do dự, vệt sáng kia đã sắp chém vào ma vân…
Giống như tiếng vải lụa bị xé rách, ma khí tại nơi nào bị vệt sáng lướt qua thì như băng tuyết nhanh chóng tan chảy, vệt sáng hình lưỡi liềm trong nháy mắt đã bổ thẳng đến đầu Huyết Ma.
Huyết Ma tôn giả quá kinh hãi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến việc Lâm Hiên có thể phá giải thần thông thay hình đổi vị của hắn, cây giáo kia là bảo vật gì?
Giờ tránh né đã là quá muộn, nét mặt hắn hiện nên sự tàn khốc, hai hàng lông mày nhíu chặt lạ, hắn liền há miệng phun ra một đạo điện hồ to như cánh tay.
Điện hồ chớp lên hóa thành điện xà tỏa ra hắc quang lan rộng bốn phía, cứ vậy lao tới chặn lại vệt sáng kia.
Nhưng vệt sáng hình lưỡi liềm mang theo khí thế không gì không phá, một đường xé rách điện xà mà đi.
Điện xà này tuy cũng là một loại bí thuật có uy lực không nhỏ, nhưng bí pháp vội vàng kích phát sao có thể so sánh với một kích toàn lực của Lâm Hiên.
Tuy là như vậy nhưng cũng không phải là không có tác dụng.
Vệt sáng hình lưỡi liềm kia cũng đã ảm đạm đi khá nhiều.
Nhưng nó vẫn như trước hung mãnh đánh lên trên người Huyết Ma.
Mắt Lâm Hiên nhíu chặt lại, hắn thấy mừng rỡ, nhưng rất nhanh sau đó biểu tình lại đã trở thành âm trầm.
Tuy rằng đã đánh trúng nhưng không mang lại hiệu quả như mong đợi, hơn nữa đối phương cũng đã hoàn thành biến thân.
Hiện ra là một quái vật khiến người ta phải kinh hãi, hình dạng này đầy khác biệt so với hình dáng ban đầu của tu sĩ họ Phương, hoặc có thể nói đây mới là khuôn mặt thật của Huyết Ma tôn giả. Đập vào trong mắt là một con bọ cạp thật lớn, phía bên ngoài đầy những phù văn quỷ dị tà ác.
Phía trên lưng lại là thân thể của nhân loại, dáng vẻ cường tráng vô cùng, chỉ là phủ phía ngoài thân thể là một lớp vảy mỗi chiếc đều to như bàn tay trẻ con, nhìn qua rất giống với vảy rắn.
Răng nanh chìa ra ngoài, ánh mắt cũng biến thành màu xám trắng không hề có đồng tử, tại giữa mi tâm cũng mọc ra thêm một con mắt – chính con mắt này có khả năng phám phá ảo thuật; sau khi biến thân thì làn sương mù vây quanh đã không còn mấy trở ngại với Huyết Ma.
Lâm Hiên hít vào một hơi thật sâu, nhìn quái vật trước mắt hắn lại mường tượng đến Ngao La cổ ma, không ngờ rằng một tu tiên giả nhân loại vì truy cầu lực lượng mà lại biến thân thể mình thành bộ dạng thế này.
Chẳng qua Lâm Hiên cũng chỉ bất ngờ đôi chút chứ không hề sợ hãi, hắn nhanh chóng phất tay lấy ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, một tay khác chỉ lên không trung, nhất thời một đám tử hồng sắc trùng vân bao phủ trên đầu hắn.
“Ngọc La Phong, lại còn nhiều như vậy?” Huyết Ma tông giả đột nhiên biến sắc, chỉ là sau đó hắn lại cười vang, kết hợp với bộ mặt ác quỷ và hai chiếc răng nanh khiến bộ dạng của hắn càng thêm nanh ác: “Tiểu tử, không ngờ rằng ngươi lại có nhiều Ngọc La Phong như vậy, tại thời kỳ thượng cổ những cổ tu có thể sử dụng kỳ trùng này cũng ít vô cùng, chẳng qua ma phong này vẫn chỉ là ấu trùng, ngươi cho rằng nó làm gì được bổn tôn?”
Lâm Hiên coi như không nghe thấy, thắng thua thế nào còn phải dựa trên thực lực, công phu võ mồm lúc này đâu có tác dụng.
Nương theo thần thức của hắn, tử hồng sắc trùng vân cuồn cuồn bay thẳng đến phía đối phương.
Ấu trùng thì đã sao, thần thông cho dù không đủ thì cũng đã có số lượng để bù lại. Sau khi bồi dưỡng tỉ mỉ thì số lượng Ngọc La Phong của Lâm Hiên cũng đã lên tới mấy vạn.
Huống chi ấu trùng cũng có kịch độc, cho dù Nguyên Anh lão quái bị chúng vây lấy cũng sẽ ăn nhiều ít đau khổ.
Tiếng ‘vo vo’ đầy trời truyền vào trong tai, khuôn mặt thi ma đứng một bên cũng tỏ ra yêu dị, một bên cánh tay của nó cũng chợt phát sinh biến hóa mà lớn lên, cánh tay đã lớn quá hai thước nhìn qua không hề cân xứng với thân thể của thi ma, móng vuốt tại mỗi ngón tay đều sắc nhọn vô cùng được bao phủ bởi nồng đậm ma khí.
Một cánh tay còn lại càng cổ quái, bàn tay của nó biến mất chỉ còn lại cổ tay, chỉ là từ cổ tay đấy lại mọc ra một cái đầu ác quỷ..
Chiếc đầu chỉ lớn bằng nắm tay nhưng cũng khiến kẻ khác kinh hãi vô cùng, khuôn mặt trên cái đầu này chính là Ngao La cổ ma lúc xưa.
Đương nhiên cũng không phải là Ngao La sống lại mà do luyện thi sử dụng ma khí trong cánh tay mà thi triển một bí thuật quỷ dị.
Là Thượng giới yêu ma nên thần thông của Ngao La cổ ma không thể tầm thường, cho dù chỉ là hai cánh tay nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng.
Chỉ là Lâm Hiên sợ ma tính phản phệ cho nên mới không dám để thi ma tùy tâm sở dục phát huy toàn bộ uy lực thần thông, nhưng theo thời gian trôi qua hai cánh tay của Ngao La cổ ma cũng đã cùng thi ma hòa hợp thành một thể.
Hai cánh tay đã không chỉ đơn giản là chắp nối mà đã thực sự đồng hóa hoàn toàn cùng cơ thể thi ma, nên không cần lo lắng đến việc ma tính phản phệ, từ đó có thể mượn ma khí trong hai cánh tay mà phát huy ra một phần thực lực của cổ ma.
Đúng vậy, chỉ là một phần thực lực mà thôi; nhưng phối hợp với thần thông vốn có của ma thi thì điểm ấy cũng đã đủ để đánh với tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí còn có thể chiếm thượng phong.
Đối mặt với đầy trời ma trùng, Huyết Ma tôn giả không hề tỏ ra sợ hãi.
Hắn khẽ nhấc tay phóng ra cuồn cuộn ma vụ, nó nhanh chóng hóa thành một chiếc lưới thật lớn.
Lưới này hình dáng kì lạ, có chút giống với mạng nhện chỉ là so với mạng nhện thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần, cứ vậy mà chụp thẳng xuống trùng vân.
Nếu lưới này mà do bảo vật bình thường hóa thành thì Ngọc La Phong có thể đột phá, chỉ là nhìn thấy bộ dạng tự tin của Huyết Ma thì Lâm Hiên cũng không dám coi thường.
Dưới sự thúc dục bằng thần niệm của hắn, vố số phong châm nhỏ như lông châu được đồng loạt bắn ra. Sau khi công kích kết thúc, cả đoàn trùng vân lập tức giải tán bay trở về phía chủ nhân của chúng.
“Muốn chạy? Đâu có dễ dàng như vậy.” Huyết Ma dữ tợn quát lên, hắn nhanh chóng điểm tay lên không trung.
Chiếc lưới lớn do ma khí hóa thành kia bỗng vỡ thành hơn trăm ngàn mảnh rồi phân tán khắp bốn phía, cứ vậy hóa thành một chiếc lồng từ tám hướng chụp xuống đàn Ngọc La Phong.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra thật nhanh. Sau lúc bao nhốt được đàn Ngọc La Phong thì lồng này lại biến thành một đoàn hắc sắc hỏa diễm bao phủ lấy đàn linh trùng.
Nhưng trong một khắc đó, tất cả phong châm cũng đã bắn tới trước mặt hắn.
Huyết Ma không dám chậm trễ bèn vươn tay vỗ vào đằng sau ót, tức thì một tấm chắn được phát động che phủ khắp bốn phương. Người này tuy tu luyện huyền bảo ma khí nhưng cũng chỉ là đem bản mạng bảo vật luyện hóa mà thôi, trong người còn có rất nhiều bảo vật khác, giống như tấm chắn này có lực phòng ngự thật kinh người. Tấm chắn huyễn hóa thành kim sắc quang tráo bao phủ bên ngoài ngăn chặn ngọc châm đầy trời nhưng quang tráo cũng bị ảm đạm đi rất nhiều; kịch độc của ma phong không phải tầm thường, tuy bảo vật này có thể miễn cưỡng ngăn chặn được nhưng linh tính cũng bị hao tổn mạnh. Huyết Ma tôn giả cũng không hề dễ chịu, hắn khẽ liếm môi mơ hồ cảm nhận được thi ma không một tiếng động áp sát hắn từ lúc nào, hai cánh tay của thi ma lại càng cổ quái vô cùng, trên đó phát tản ra ma khí khiến bản thân cũng cảm thấy kinh hãi.
Sao lại thế này, luyện thi là quái vật Âm Ty giới, sao ma khí trên người lại nồng đậm đến vậy? Trong lòng hắn nghi hoặc không thôi, nhưng thi ma cũng không cho hắn cơ hội suy nghĩ. Thi ma giương tay trái lên xuất ra một trảo phá không đánh tới thi ma, tức thời trong không trung xuất hiện hơn mười đạo hắc sắc trảo ảnh, còn cái đầu ác quỷ tại tay bên kia lại nở ra một nụ cười quỷ dị rồi há miệng phun ra một đạo tam sắc ma hỏa; lửa ma này cũng thật cổ quái, chính là sản phẩm từ sự kết hợp giữa thi hỏa và ma khí mà thành, uy lực đương nhiên không nhỏ.
Sắc mặt Huyết Ma vô cùng khó coi, nếu không phải nhờ vào đệ tam yêu mục thì hắn còn không phát hiện ra luyện thi đánh lén, lúc này tránh né đã không còn kịp. Huyết Ma hừ lạnh một tiếng, cái đuôi bọ cạp thật lớn đột nhiên dựng ngược lên quét vào ngực luyện thi.
Hắn đồng thời cũng há miệng phun ra lượng lớn huyền bảo ma khí đón đỡ tam sắc ma hỏa.
Thần thông hóa bảo vi hư này không phải là nhỏ, không cần biến hóa gì cũng có thể dùng trực tiếp để tấn công kẻ địch.
Một tiếng nổ lớn vang lên, huyền bảo ma khí cùng tam sắc ma hỏa đồng thời tiêu tán.
Chỉ là chiếc đuôi bọ cạp cũng đã đánh tan hết thảy trảo ảnh rồi hướng thẳng đến ngực thi ma, nhưng thi ma cũng đã nổi hung tính, nó không hề tránh né mà vươn tả thủ bắt lấy cái đuôi này.
Huyết ma ngẩn ngơ, theo sau liền tỏ ra giận dữ vô cùng, hạt vĩ cũng lóe ra hồng quang chói mắt, giãy dụa muốn thoát ra.
Có cơ hội tốt như vậy Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn nhanh chóng dùng thần niệm ra lệnh cho thi ma liều mạng giữ lấy đối phương.
Hai quái vật sức lực kinh người, thi khí ma khí quay cuồng phóng vút lên cao bao trùm phạm vi cả mười dặm, cả không trung đều trở lên âm trầm, lại kết hợp với làn sương mù lúc trước khiến cả trời tối đen như mực giơ tay không thấy ngón.
Vốn là có vài tên tu sĩ trùng hợp đi ngang qua nơi này cảm ứng được linh lực va chạm kinh người mà đều sợ tới mức cả mặt trắng bệch, vội vã quay đầu chạy ngược lại.
Chẳng lẽ lại không chạy? Cho dù nơi đó có bảo vật gì thì cũng rõ ràng là hai lão quái vật Nguyên Anh kỳ đang tranh đoạt, lúc này chạy tới đinh đục nước béo cò thì chẳng phải là ngại mạng dài quá mà đi tìm chết?
Ngay cả tu sĩ cấp thấp tại phụ cận cũng có thể cảm ứng được.
Tuy rằng sương mù này có thể hạn chế thần thức nhưng động tĩnh của cuộc chiến giữa Lâm Hiên và Huyết Ma quá lớn! Tại trăm dặm phía bên trái bọn họ, có một tu sĩ cả đầu tóc đỏ đang từ từ phi hành, mặc dù gã dung mạo xấu xí nhưng cũng là một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ hàng thật giá thật.
Đột nhiên hắn tỏ vẻ kinh ngạc mà dừng lại phi hành, quay đầu lại nhìn về phía phương xa vẻ mặt kinh nghi bất đinh.
“Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là phát hiện ra bảo vật gì?”
Do dự một lát, hắn vẫn không bay tới đó. Dù sao hắn cũng cảm thấy thực lực bản thân kém hơn rất nhiều so với linh áp phát ra nơi đó. Theo lời đồn thì di bảo của cổ tu sĩ cũng không phải chỉ ở một chỗ, nếu vậy thì bản thân đâu cần đến liều mạng cùng hai cao thủ làm gì.
Nghĩ như vậy, hắn liếm môi một cái cố gắng áp chế lòng tham rồi một lần nữa hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía khác.
“Chuyện gì mà dẫn tới va chạm tỏa ra linh áp cường đại như vậy? Người của chúng ta còn chưa động thủ mà mấy lão quái vật đã động thủ với nhau.” Tại một ngọn núi nhỏ nào đó, yêu ma cả người bao bọc tỏng hắc quang thì thào nói.
“Quả là có chút kỳ quái, tu tiên giả tiến vào đây long xà hỗn tạp, việc mọi người có ân oán với nhau cũng là bình thường, dưới hoàn cnahr này vừa hay có thể tầm cừu lẫn nhau, oan oan tương báo.” Thần sắc Bắc Minh chân quân bình thản, lại mở miệng: “Như thế này chẳng phải là càng tốt sao.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng cần mau chóng hành động, phải thật nhanh diệt hết đám tu tiên giả cấp thấp, chỉ là đối phó với mấu lão quái Nguyên Anh kỳ thì vẫn cần tốn một chút ít công phu. Tốt nhất là bắt được Nguyên Anh của bọn họ, như vậy thì không chỉ nắm chắc việc khai mở trận pháp mà Nguyên Anh này cũng là đại bổ đối vối tộc nhân chúng ta.” Yêu ma nở nụ cười đầy quái dị.