Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 790 + 791: Đại Trận Bị Phá

Chương trước: Chương 789: Mùi Hương Của Tiểu Hồ Ly



Mấy gã tu sĩ lộ vẻ cười khổ nhưng cũng không dám chần chờ múa may lệnh kỳ, theo thanh âm chú ngữ trầm thấp, sương tím cuồn cuộn ra giữa không trung biến thành một con Mãng xà to gần một trượng hai mắt đỏ như máu hung hăng đớp tới đóa sen.

"Hừ!"

Đôi mày của đại công chúa này nhướng lên, khóe miệng nổi lên một nụ cười bàng bạc điểm một ngón tay ra, một đạo linh quang lấy hoa sen làm trung tâm khuếch tán ra.

Vừa tiếp xúc với linh quang, hai mắt mãng xà lộ vẻ đau đớn thân thể giống như tuyết phơi trên ánh nắng gắt bắt đầu tan rã...

Thần thông thật đáng sợ!

Đừng nói là vài tên tử bào Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả, cho dù là Lâm Hiên trong lòng cũng không khỏi sợ hãi âm thầm líu lưỡi đối với vị Tuyết Hồ tộc đại công chúa này càng thêm xuất hiện một phần kiêng kị.

Tận dụng thời cơ thừa dịp đối phương bị quấn chân, hơn nữa mùi hương của tiểu hồ ly trên người đã bị mùi hoa ắt đi. Lâm Hiên lặng lẽ hóa thành một đạo kinh hồng màu xám trắng rời đi.

Tốc độ cực kỳ chậm toàn lực đem linh khí trên người thu liễm, trên đường đi đều vô cùng cẩn thận.

"Thiếu gia, Phượng Vũ Cửu Thiên quyết ở nơi nào?"

"Cái này...Ta cũng không rõ!"

"Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải tìm khắp cả tổng đàn Huyền Phượng môn sao?" Nguyệt Nhi lấy tay vượt trán trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ khó xử.

"Ta choáng..." Lâm Hiên nghe vậy nhịn không được bật cười, nha đầu kia đúng là ngốc đến độ đáng yêu: "Huyền Phượng môn lớn như vậy đương nhiên có bố trí trận pháp ở những nơi trọng yếu, nếu là tìm loạn căn bản là khó như lên trời..."

"Thiếu gia, người nói như vậy khẳng định là có biện pháp, đừng có vòng vo nữa mà!"

"Rất đơn giản, xem này".

Lâm Hiên liền liễm hào quang thân thể nhẹ nhàng đáp xuống ẩn ở phía sau một thạch bích.

Lát sau liền thấy một vị tu sĩ xuất hiện trong tầm mắt, người này vận trang phục thị tuần của Huyền Phượng môn, thần sắc có vẻ bối rối bộ dạng lén la lén lút. Tu vi cũng không thấp là Ngưng Đan trung kỳ.

Lâm Hiên nhanh chóng phát ra thần thức kiểm tra, gần đây đều không có một tu yêu giả. Trong mắt Lâm Hiên lóe lên một tia sáng khác thường. Rồi một đạo thanh mang vô thanh vô tức hóa thành một thanh cự kiếm xuất hiện sau lưng người này. Nhưng không ngờ người nọ bỗng quay đầu trong miệng phun ra một thanh pháp bảo hình trạc xiên chặn đứng thế kiếm đang xông tới.

"Ơ?"

Thần tình Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc, thần thông của đối phương không giống như Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bình thường. Sau đó từ trên người hắn Lâm Hiên cảm giác được một cỗ khí tức quỷ dị. Yêu lực cực kỳ tinh thuần!

"Hừ, thì ra là phân thần của một lão quái vật Hóa Hình kỳ nào đó, gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo rồi.

Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, đem Bích Huyễn U hỏa tế ra hóa thành một hỏa cầu to cỡ cái đầu ầm ầm nện xuống người đối phương.

Tu sĩ kia thấy vậy sắc mặt không khỏi đại biến hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hiên. Chỉ thấy yêu lực cực kì tinh thuần từ trên người hắn thoát ra hóa thành một Đại thủ đen như mực muốn đỡ lấy hỏa cầu. Song uy lực của Bích Huyễn U hỏa nào phải tầm thường, yêu khí nhanh chóng bị ăn mòn đốt cháy...

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên hỏa diễm rất nhanh bén lên người tu sĩ kia định đem thiêu đốt hắn ra tro bụi, thế nhưng trên thi thể hắn lại bay ra một đám hắc mang.

Muốn chạy?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười lạnh, tay trái giơ lên Phược Tiên Cầu bay vút ra không ngừng xoay tròn, vô số sợi tơ màu bạc kết thành một cái lưới lớn đem đối phương vây kín lại.

Lâm Hiên đưa tay hư không một trảo, chỉ thấy một Cự trảo màu xanh cực lớn tóm lấy đem hắc mang giữ lại.

Đối phương liều mạng giãy dụa đáng tiếc không chút tác dụng, Lâm Hiên đang muốn thi triển Sưu Hồn thuật không ngờ một tiếng vang thật lớn truyền vào tai bóng đen kia đã tự bạo.

Lâm Hiên ngẩn ngơ trên mặt hiện lên vẻ khó coi.

Cùng lúc đó cách nơi đây khoảng hơn trăm dặm. Tại chân một ngọn núi nhỏ, dưới sườn núi có một động phủ bí mật bên trong đứng tám gã yêu tộc, hơn nữa còn có hai tên Hóa Hình kỳ.

Đột nhiên một tên quái vật đầu hổ thân người phát ra tiếng rú giận dữ lẫn thống khổ lấy tay ôm đầu.

"Vương huynh làm sao vậy?" Bên cạnh hắn một đại hán mặt đen quan tâm mở miệng hỏi.

"Một tia phân hồn của ta bị diệt." quái vật đầu hổ hung hăng nói.

"Phân hồn bị diệt! Với thần thông của ngươi chẳng lẽ là gặp Nguyên Anh kỳ lão quái?" Từ miệng đại hán mặt đen nhô ra hai cái răng nanh dài bén nhọn cùng cái mũi tẹt hếch xấu xí, nhìn bộ dạng của hắn bản thể chắc chắn là một tên Dã Trư quái vật.

"Đúng vậy!" quái vật đầu hổ gật nhẹ đầu hít một hơi thật sâu đem sự phẫn nộ kìm lại, trong mắt lộ một tia nghi hoặc nói: "Tên gia hỏa này tựa hồ không giống như tu sĩ của Huyền Phượng môn, hắn ẩn ở một nơi bí mật tựa hồ cũng đang tìm kiếm gì đó...

"Đối phương không phải là lão quái trong môn phái đó mà muốn tới đục nước béo cò? Chẳng lẽ ngoài chúng ta ra còn có người cảm thấy hứng thú với Yêu Nhãn Xá Lợi sao, có lẽ có người đã để lộ tin tức." Đại hán mặt đen sắc mặt rất khó coi

"Hắc huynh hoài nghi ta sao, tiểu đệ một mực thủ khẩu như bình." Trong mắt quái vật đầu hổ lóe lên một tia dị sắc vội vàng giải thích.

"Ha ha Vương huynh, ta và ngươi tương giao đã vạn năm sao có thể hoài nghi ngươi. Chỉ có điều Yêu Nhãn Xá Lợi này không phải chuyện giỡn, chính là một trong mười đại bảo vật của yêu giới. Có nó chẳng khác đem theo một thượng phẩm yêu mạch giấu thân bên mình. Bất luận là đối với tu yêu giả hoặc là yêu tộc chúng ta thì chỗ tốt không thể nói hết. Hừm, vì cái này mà ta và ngươi đã chỗ này hao tổn hơn mười năm trời, cài một tia phân hồn vào đám tu sĩ Huyền Phượng môn?"

"Không sai." Đầu hổ quái vật cũng gật nhẹ đầu nói: "Chỉ tiếc đối phương đã giấu bảo vật này qua kỹ. Chúng ta tốn hơn mười năm trời cũng chưa tìm ra được manh mối. Lần này Huyền Phượng môn gặp phải đại nạn hai ta mới có thể nhân cơ hội tìm kiếm một phen. À còn chuyện này Hắc huynh, Tuyết Hồ tộc tiểu công chúa thật sự ở Huyền Phượng môn sao? Nếu là như vậy hay là chúng ta cũng có thể…".

"Không nên ôm rơm rậm bụng." Đại hán mặt đen lại bác bỏ ý định của đồng bọn:" Mục tiêu của chúng ta là xá lợi yêu nhãn, công chúa Tuyết Hồ tộc cùng chúng ta không có quan hệ gì."

Quái vật đầu hổ mặc dù không cam lòng nhưng việc cấp bách trước tiên vẫn là tìm yêu nhãn xá lợi.

"Được rồi, Vương huynh thân thể của ngươi đã bị hủy, vậy còn phân hồn kia…!" Đại hán mặt đen đột nhiên quay đầu lại sắc mặt ngưng trọng mở miệng.

"Hắc huynh yên tâm, ta biết thiên cơ không thể tiết lộ đã tự bạo phân hồn kia."

"Ừm." Đại hán mặt đen hài lòng gật đầu lập tức đứng lên.

"Hắc huynh bây giờ định thế nào."

"Đã có cao nhân khác tiến nhập vào tổng đàn của Huyền Phượng môn, chúng ta cũng không nên mất thời gian ở nơi này nữa. Lúc này trong đó tình cảnh đang hỗn loạn với tu vi của chúng ta tiến vào thì không mấy khó khăn."

"Được rồi, hai ta đích thân động thủ so với thế thân còn nhanh hơn nhiều."

Quái vật dầu hổ cũng lộ ra vẻ tán thành sau đó hóa thành hai đạo kinh hồng bay vút tới Huyền Phượng môn.

Lúc này Lâm Hiên đang ẩn thân trong một khu rừng rậm phía đối diện.

Rất nhanh lại gặp một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, thừa dịp đối phương không phòng bị thi triển thần thông đánh ngất đối phương.

Lần này là đệ tử Huyền Phượng môn, Lâm Hiên thở dài đưa tay đặt ở trên đỉnh đầu hắn, bắt đầu thi triển sưu hồn đại pháp.

Chỉ một lát sau Lâm Hiên thu tay lại phát ra một hỏa cầu đem người này hủy thi diệt tích.

"Thiếu gia, có manh mối gì không?"

"Có thì có tuy nhiên..." Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ trầm ngâm. Nguyệt Nhi thấy vậy đôi mi thanh tú nhíu lại nhưng không dám mở miệng.

Một hồi lâu Lâm Hiên mới thở ra một hơi bay về một hướng đã chọn.

"Thiếu gia, Phượng Vũ Cửu Thiên ở nơi nào?"

"Hàn đàm!"

"Hàn đàm, đó là địa phương nào? Cấm địa Huyền Phượng môn sao?" Nguyệt Nhi tò mò hỏi

"Không sai." Lâm Hiên một bên suy nghĩ một bên giải thích cho Nguyệt Nhi:" Nghe nói trong hàn đàm yêu khí rất nồng nặc, là nơi bế quan của Đại trưởng lão trong Huyền Phượng môn. Mà không lâu trước lão lại vừa mới tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ."

Lâm Hiên cũng là vì điều này mà lo lắng không thôi, cho dù hắn đã kết anh nhưng thần thông so với đại tu sĩ tu sĩ hậu kỳ vẫn còn kém rất xa, muốn từ trong tay đối phương đoạt bảo quả thật là tự tìm đường chết.

Nguy hiểm là thế nhưng Lâm Hiên sẽ không bỏ qua. Muốn rời khỏi Yêu Linh đảo thì nhất định phải đoạt được công pháp này.

Xa xa vang lên những tiếng chém giết, cách xa như vậy vẫn có thể ngửi thấy mùi huyết tanh nồng nặc, tu sĩ Huyền Phượng môn rõ ràng ở thế hạ phong, Lâm Hiên tin rằng Đại trưởng lão kia sớm muộn cũng phải ra khỏi hàn đàm.

Suy đoán của hắn vốn không sai, thời khắc này một nữ tử cung trang đã tới nơi sâu nhất trong hàn đàm.

Nơi này là địa phương trọng yếu nhất của bổn môn, ngày thường cho dù là chư vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ cũng không thể đặt chân đến nơi này.

Truyền thuyết trăm vạn năm trước, tổ sư sáng lập bổn phái vị kỳ nữ kinh tài tuyệt diễm đã ở chính chỗ này độ qua thiên kiếp thành công phi thăng đi Linh giới. Nghĩ tới đây vẻ mặt nữ tử không khỏi hiện lên một tia hâm mộ.

Lúc này nữ tử cung trang đã đi tới một tòa núi nhỏ cao hơn mười trượng đen thùi, chính là Thiên niên Hàn Thiết, động phủ dưới núi là do người dùng đại thần thông khai mở ra.

Khi xưa từng là động phủ Huyền Phượng tiên tử còn hiện tại chính là chỗ bế quan của Đại trưởng lão.

Sau khi nữ tử cung trang độn quang hạ xuống nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một cái truyền âm phù, sau khi lẩm nhẩm vài câu tấm phù liền hóa thành một đạo hỏa quang bay vào động phủ.

Sau thời gian một tuần trà, một tiếng vang truyền ra, yêu vụ cuồn cuộn lên cánh cửa động phủ cũng tự động mở ra.

Tiếp theo là một cỗ linh áp bàng bạc từ bên trong phát ra, mặc dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ nhưng nàng cũng phải lùi về phía sau mấy bước, trên mặt hiện ra sắc hồng.

Nữ tử cung trang thầm hít vào một hơi thật sâu,không lộ sắc giận mà trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.

Một thanh âm phảng phất như tiếng rồng ngâm từ trong động phủ truyền ra, mặt đất không ngừng rung lên, một đạo kinh hồng bay vút ra đáp xuống trước mặt nữ tử.

Quang mang thu liễm hiện ra dung mạo của một tu sĩ vận bào xám giản dị, nhưng thần thái khí chất lại thập phần quý phái không hổ là nhất phái tông chủ. Về phần dung mạo nhìn qua bất quá chỉ mới ba mươi nhưng lại mang một cảm giác đã trải qua nhiều tang thương.

Bộ dáng chững chạc gặp nguy mà không biến, vừa nhìn là biết là người có thể làm đại sự. Chính là Đại trưởng lão Huyền Phượng môn, đại tu sĩ thứ hai của Yêu Linh đảo, Nhạc Huyền Phong!

"Tham kiến tông chủ."

Nữ tử tiến lên hai bước cúi người thi lễ một cái thật sâu.

"Sư muội không cần đa lễ, Tuyết Hồ vương thống lĩnh yêu tộc nơi băng nguyên bao vây xung quanh bổn môn sao?"

Lời còn chưa dứt đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tiếp theo một cột sáng bảy màu to hơn trăm trượng chiếu thẳng lên trời nhưng một thoáng quỷ dị biến mất. Trong không gian mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của các tu sĩ.

Không tốt, Huyền Thiên Linh Phượng trận bị công phá. Sắc mặt Nhạc Huyền Phong đại biến hóa thành một đạo kinh hồng nhanh như chớp bay về phương đó.

Lại nói về Lâm Hiên lúc này cũng đi tới bên cạnh hàn đàm. Đại trận bị phá nổ cũng khiến hắn thầm hoảng sợ. Ngay sau đó một đạo độn quang chói lòa từ bên trong hàn đàm như sao xẹt qua mang theo linh lực khiến hắn không khỏi phát lạnh cả người.

Chẳng lẽ đó là vị đại tu sĩ trong truyền thuyết kia sao? Ý niệm trong đầu còn chưa xoay chuyển, hào quang kia như ngừng lại rồi một luồng thần thức cực đại quét ra.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 792 + 793: Tử Trúc Lâm

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Là Ai Dụ Ai

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 29


Thiếu Gia Ác Ma

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 27


Trời sáng rồi nói tạm biệt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Nhà Có Shota

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 47