Bách Luyện Thành Tiên Chương 183: Phụ Tu Công Pháp.
Chương trước: Chương 182: Âm Dương Linh Khí.
Nói cách khác, Lâm Hiên đồng dạng như những người tu chân bình thường khác thu nhận linh khí bất đồng với quỷ tu luyện tu sĩ, linh lực trong cơ thể kia tự nhiên cũng có sự bất đồng lớn, đồng dạng có âm dương phân chia.
Cho nên, người tu chân mặc dù bình thường không thể tu luyện ma đạo công pháp, nhưng đủ loại bí thuật bên trong, vẫn có thể học tập được, bởi vì hai linh lực này có nguồn gốc giống nhau, chỉ là ở trong tu luyện có sự thừa nhận không giôngs nhau .
Nhưng mà trong bình thường tu sĩ, dù cùng là người tu ma, cũng tuyệt đối không có cách nào học tập bí thuật quỷ đạo, bởi vì những pháp thuật kia, chỉ có thể sử dụng "Âm linh lực" mới có thể sử dụng.
Loại cảm giác này, giống như là núi châu báu bày ở trước mặt, nhưng không cách xơi được, phần sau của “huyền ma chân kinh” ghi lại đủ loại thần thông mà Lâm Hiên tựu chung chỉ có thể nhìn vào mà thèm.
Mặc dù bản thân tu luyện “Cửu Thiên Huyền Công”, trình độ quý giá của nó tuyệt đối không dưới “huyền ma chân kinh”, thậm chí còn tốt hơn , nhưng như tục ngữ đã nói, trong núi chắc chắn tìm được ngọc Với lại, nơi này còn có một vấn đề làm cho hắn buồn bực, “Cửu Thiên Huyền Công” mặc dù là đỉnh cấp công pháp uy lực phi thường, nếu như đem luyện đến cảnh giới đại thành thì tuyệt đối có thể tung hoành Tu Chân Giới , nhưng ở đây có một điều kiện trước hết, chính là phải đạt đến đại thừa. Nói cách khác ít nhất phải ngưng tụ thành nguyên anh mới có thể sử dụng. Cái này đối với Lâm Hiên mà nói, hiển nhiên là quá xa xôi, chính mình chỉ là Trúc Cơ trung kì mà thôi, khoảng cách ngưng đan hãy còn xa không thể đạt tới, chớ đừng nói đến vấn đề nguyên anh hư vô mờ mịt, có trời mới biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể luyện thành. Mà quyển “Cửu Thiên Huyền Công” này, Lâm Hiên mặc dù không biết nó cụ thể xuất xứ từ đâu. Nhưng đã tu luyện lâu như vậy, căn cứ nhận thức chính mình đạt được, đây phải là một quyển đạo gia công pháp, chú ý ở căn cơ và chân nguyên vững chắc, nói dễ hiểu một chút chính là tu luyện công pháp này người ta nhất định phải có nghị lực siêu phàm, từng bước từng bước cố gắng không ngừng cho đến khi các dòng suối nhỏ hội tụ thành Trường Giang và Hoàng Hà, sau đó Trường Giang và Hoàng Hà biến thành biển lớn rồi mới có thể phát huy ra thần thông phi thường. Tính tình ban đầu của Lâm Hiên mà nói, nguyên bản công pháp này đối với hắn vô cùng thích hợp. Đối với tố chất thì yêu cầu không cao, trọng tâm nhấn mạnh ở tâm tính cùng nghị lực, mà Lâm Hiên cái khác không dám nói, tư chất thì hồ đồ hỗn tạp, nhưng luận đến nghị lực cùng bản lĩnh kiên định. Hắn tự nhận là không kém bất luận kẻ nào. Thất bại vài lần cũng không thể làm gục ngã hắn, ở tu vi Linh Động Kỳ tầng thứ nhất đã dám đi đến nơi tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đều lắc đầu ngao ngán không ngừng là Luyện Tâm Đường.< xem="" lại="" mấy="" chap="" đầu^^=""> Công pháp này cơ hồ là làm cho riêng bản thân hắn. Nhưng mà mọi việc cùng muôn vật không có chuyện hoàn mỹ, “Cửu Thiên Huyền Công” cũng không là ngoại lệ, công pháp này sau khi đại thành quả thật có thể khắp nơi tung hoành, nhưng trước đó, ngoài Liễm Khí Thuật, thiên huyễn biến hóa cùng số ít thần thông, uy lực “Cửu Thiên Huyền Công” cùng một quyển công pháp bình thường cũng không có gì bất đồng. Thậm chí có thể nói giai đoạn trước của nó uy lực chỉ có thể đứng hàng nhị lưu. Điều này quả thực làm cho Lâm Hiên đau đầu. Mặc dù hắn cũng hiểu trước đạo lý khổ sau ngọt, nhưng tu luyện “Cửu Thiên Huyền Công” muốn có uy lực của đỉnh bậc công pháp thì ít nhất phải đợi sau khi ngưng đan. Có trời mới biết còn cần bao lâu. Mà ở trong khoảng thời gian này, thực lực Lâm Hiên so với tu sĩ cùng bậc chỉ có thể nói là lệch về thế yếu, đương nhiên, dựa vào hắn ứng biến thông minh cùng với hàng loạt pháp bảo, một mình đấu với tu sĩ cảnh giới cao hơn chính mình một chút cũng không vấn đề gì, tuy nhiên không có uy lực thần thông lớn từ đầu đến cuối phải chịu thiệt là điều khó tránh khỏi. Nghĩ tới điểm này. Lâm Hiên cũng có chút dở khóc dở cười, buồn bựckhông thôi. Đỉnh bậc công pháp chính mình tu luyện rõ ràng là ước mơ tha thiết của nhiều người, không nghĩ tới ở cái giai đoạn trúc cơ này, ngược lại trở thành uy hiếp a! Lâm Hiên cũng không phải chưa từng nghĩ phụ tu một loại công pháp khác. Dù sao có rất nhiều người tu chân đều ngoài chủ tu công pháp thì học lướt qua nhiều thần thông khác. Mặc dù tục ngữ nói, hiểu biết rộng rãi không bằng tinh xảo một nghề, mọi chuyện đều không có sự tuyệt đối, việc thu thập rộng rãi các loại kiến thức vẫn là có rất nhiều lợi ích nha! Cái này tựa hồ như là hướng giải qyết đúng đắn, nhưng Lâm Hiên lại yêu cầu rất cao. Nếu là có cảm giác ở cái giai đoạn trúc cơ này “Cửu Thiên Huyền Công” uy lực không đủ, như vậy phụ tu luyện công pháp tự nhiên cần có thần thông cực đại. Với lại đối với bản thân hết sức minh bạch, Lâm Hiên bây giờ mặc dù không thiếu đan thuốc, nhưng dù sao tư chất không cao, phụ tu công pháp thứ hai nhất định phân đi không ít tinh lực, như vậy loại công pháp này ban đầu phải dễ dàng tu luyện . Biểu hiện ra thì chỉ có hai cái điều kiện, thực ra điều kiện này vô cùng ngặt nghèo, vừa muốn học tốt, vừa muốn uy lực đại, công pháp như vậy nào có dễ tìm như vậy a! Lâm Hiên gặp phường thành luôn nhất định vào, chính là hi vọng có thể đào được bảo, nhưng bây giờ đối với con đường này hắn cơ bản không ôm hy vọng, nguyên nhân bởi vì, trên phố công pháp xuất hiện trên cơ bản đều là nhập môn, dành cho Linh Động Kỳ chiếm đa số, cho dù thỉnh thoảng có công pháp Trúc Cơ Kỳ, cũng là hàng bỏ đi, ngay cả thứ bình thường cũng ít, càng khỏi phải nói đỉnh bậc công pháp tốt như vậy . Cùng trận pháp và đan thuốc giống nhau, có tinh đá cũng không mua được. Đương nhiên, sau khi biết rằng Linh Dược Sơn đang ẩn dấu thực lực, bổn môn so sánh cùng tam cự đầu, cũng chắc không còn kém điểm nào, đỉnh bậc công pháp, nhất định là có không ít, tuy nhiên Lâm Hiên đối với cái chức thiếu chưởng môn này hơi hơi u mê, mặt ngoài Thông Vũ chân nhân đối xử với chính mình không sai sót, nhưng trời biết lão hồ ly kia trong lòng là nghĩ như thế nào. Với lòng dạ Lâm Hiên, tự nhiên sẽ không muốn phải trực tiếp mở miệng xin giúp đỡ, để tránh vì thế mà đưa tai hoạ tới cho mình, đến lúc đó hối hận đã không kịp. Lâm Hiên một mặt là dựa bóng mát của cây đại thụ Linh Dược Sơn, mặt khác là để quan sát, nhìn xem có thể mò được chỗ tốt nào không, tóm lại muốn mưu tính trước rồi động thủ sau. Ôm tâm lý thà ít mà tốt còn hơn nhiều mà loãng, chuyện phụ tu công pháp cứ như vậy bị trì hoãn, cho đến khi đạt được nguyên bản “huyền ma chân kinh” mới câu dẫn ra tâm tư xưa trong lòng Lâm Hiên. Cũng không biết ông trời đang đùa giỡn chuyện này cùng hắn hay không, mà “huyền ma chân kinh” này ngoài điểm là quỷ tu công pháp ra, toàn bộ lại phù hợp yêu cầu của hắn, đơn giản dễ học, mà bên trong thì ghi lại đủ loại thần thông, chẳng những kì lạ tuyệt luân, mà uy lực lại cực đại. Như thế lại càng buồn bực a, vì sao vẫn cứ phải là quỷ tu luyện công pháp, muốn sử dụng nó, nhất định là phải có âm linh lực chứ…. Nhưng Lâm Hiên không thể tu luyện, bởi vì hai loại linh lực âm dương là như nước với lửa, nói cách khác, tu sĩ bình thường trừ phi phế tu vi, tuyệt đối không có cách thể khác học quỷ tu công pháp. Nếu không hai loại linh lực có thể ở trong người ứng quần đấu lẫn nhau, làm cho tu sĩ bạo thể mà chết. Lâm Hiên im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngồi xuống, một lần nữa đem tâm thần chìm vào “huyền ma chân kinh”, tiếp tục đọc xuống dưới. Qua mấy giờ sau, đột nhiên hắn hô "Ô" một tiếng rồi đứng thăng hẳn lên, thần sắc trên mặt cực kỳ phức tạp, nhưng mơ hồ lộ ra vẻ mừng như điên.
Xem tiếp: Chương 184: Âm Dương Quyết.