41
Giữa trưa, tuy bây giờ là mùa đông nhưng dưới ánh mặt trời mặt biển vẫn lóng lánh như phủ lớp áo màu xanh da trời.
Sau khi nghe Vision nói ra thân phận thật của mình, Monho hơi giật mình nhưng cũng không quên thẳng thắn hẹn thời gian cùng địa điểm gặp với tôi.
42
Năm giờ chiều, Wayne đúng giờ về phòng ở khách sạn của tôi, trên tay ôm một chồng giấy tờ thật dày.
“Anh đang làm gì vậy? Chuyển hết phòng tư liệu đến đây à?” Vision vừa thấy thứ trong tay hắn lập tức mở miệng châm chọc, còn kèm vẻ mặt không thể hiểu nổi.
43
“Ngày mai là Noel đấy…”
Trong đêm hôm qua, lúc kim giờ vừa chỉ hướng 12 giờ, Vision lại như hơn mười năm qua vô cùng đúng giờ nhắc nhở tôi sắp đến ngày lễ.
44
Buổi tối, nhiệt độ thông thường đều lạnh hơn ban ngày mấy lần, càng không cần nói đến đêm mùa đông. Gió rét đến mức có cảm giác lạnh cắt da cắt thịt, tay bị lạnh cứng đờ, khiến người ta có ảo giác hai tay đã không thuộc về mình…
10:30 pm, thời gian này lại là lúc du khách đêm thích ra ngoài nhất, nhưng chỗ của tôi với Vision bây giờ có thể nói là vắng vẻ, bóng người cũng chẳng có một.