61 Lý Thánh Đức khẽ mỉm cười, trong đầu lại nhớ đến Nghiêm Tử Hoa, khi đó bọn họ cũng vui vẻ, hạnh phức như vậy. Ông Chu nói chuyện điện thoại xong liền nhìn thấy Lý Thánh Đức đang chăm chú nhìn đôi thanh niên đang vui đùa bên ngoài, khóe miệng cũng khẽ cong lên như vừa hồi tưởng lại chuyện gì đó.
62 Thật tốt, Tiếu Thâm nghĩ, thật may là mình không rơi vào tay phụ nữ, bằng không…. . Nhìn Lãnh Diễm ở cách đó không xa, Tiếu Thâm chậc lưỡi hít hà, vốn là một thanh niên tuổi trẻ tài cao đến cỡ nào, giờ lại bị một Nghiêm Hi nho nhỏ gắt gao ăn được.
63 Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi thay đổi trong nháy mắt: “Không cần đoán bậy, chuyện năm đó anh đã biết ngay từ đầu rồi, em cho rằng anh thật sự yên tâm để em ở ngoài mà không phái vài người đi âm thầm bảo vệ em sao?”Nghe vậy, mắt Nghiêm Hi lại mở to, vẫn là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Diễm, một hồi lâu sau giọng khôn ngoan mang theo ngưỡng mộ mới vang lên: “Khi đó anh đã phái người đi bảo vệ em rồi à, Lãnh Diễm, anh là tốt nhất!”Gương mặt tuấn tú của Lãnh Diễm trầm xuống, thanh âm trầm thấp: “Từ ngày đầu tiên em bước vào nhà họ Lãnh, cũng đã có người đi theo bảo vệ cho em rồi.
64 Về điểm này, Lãnh Diễm rất tức giận, rõ ràng là Nghiêm Hi có chuyện gạt anh, có chuyện gì cô cũng giấu trong lòng, còn luôn tự cho là mình đúng, tự mình quyết định, không thèm hỏi ý kiến anh xem nên hay không nên làm như vậy!Lý Duệ Thần hình như cũng nghĩ đến điểm này, nhìn Lãnh Diễm cười bất đắc dĩ, anh trầm ngâm một lát, sau đó mới mở miệng: “Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể ở bên này chuẩn bị cho tốt, mình quay về thành phố A tìm mấy người âm thầm bảo vệ, những người trước kia cậu sắp xếp đã rút hết rồi chứ?”Lãnh Diễm gật đầu một cái: “Ừ, từ khi mình tới thành phố G thì đã rút rồi.
65 Không nghĩ tới anh sẽ có loại phản ứng này, Nghiêm Hi không biết phải làm sao, theo bản năng cô càng cắn mạnh hơn, bởi vì không dám nhìn xuống dưới mà đôi mắt to tròn linh hoạt không ngừng chớp chớp.
66 Về vấn đề thân phận của bốn người Lãnh Diễm, tạm thời chỉ có Lý Thánh Đức và ông Chu biết, nhất là hai người ý thức được vấn đề nghiêm trọng mà vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó.
67 Người cầm gậy vẫn có một sức lực phi thường tiến thẳng tới đầu Nghiêm Hi. Ông Chu này lúc tuổi trẻ cũng không phải là nhân vật bình thường. Đây là nhân vật tương đối có thế lực trong hắc đạo, cho nên quyền cước cũng không thể xem thường.
68 Nếu như hỏi Nghiêm Hi lúc về thành phố A muốn làm cái gì nhất, Nghiêm Hi nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, kết quả là không muốn làm gì hết. Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi ngồi bên trái mình, lại nhìn Tiểu Yêu đang vùi trong ngực cô lưu luyến không rời, ánh mắt thẳng tắp.
69 Nghiêm Hi oán giận nhìn anh, cúi đầu nhìn thứ máu me trong đĩa mình, chịu không nổi, gọi người bồi bàn nói : “Đổi một suất chín cho tôi. ” Sau đó chán ghét ném dao nĩa, quay đầu nhìn nơi khác, kiên quyết không nhìn đến cái đĩa đầy máu đó.
70 hật ra thì, Nghiêm Hi cũng không muốn nói như vậy, dù sao chuyện này không liên quan đến Chu Khải. Nhưng ai bảo anh ta xui xẻo cưới phải một người phụ nữ như vậy.
71 Hắn nhớ, lúc Lý Lệ nhìn thích một món đồ trang sức, hình như cũng chỉ vài chục vạn. Lúc ấy hắn còn hỏi cô có muốn mua hay không, Lý Lệ chỉ cười cười, lắc đầu rời đi.
72 Nhà họ TrạchChu Vận Uyển đi theo ông cụ đến phòng sách của ông cụ ở phía sau. Sau khi đóng cửa, Chu Vận Uyển quay người thấy ông cụ ngồi xuống ghế nhìn mình.
73 Nghiêm Hi không lùi, hai mắt to sáng rực nhìn chằm chằm dáng vẻ gấp gáp của Lãnh Diễm, không hề nháy mắt, nhìn Lãnh Diễm nổi lên từng cơn như – con thú.
74 Lãnh Diễm nhìn Lãnh Tiểu Tam nói, nhướn mày, lạnh lùng quát: “Nói năng cái gì đó, không phải chỉ bảo cậu đi điều tra người thôi sao!”Lãnh Tiểu Tam bĩu môi, tra thì tra, đến lúc đó mình là người biết chuyện trước, xác định Nghiêm Tử Hoa và nhà họ Nghiêm có quan hệ gì.
75 Vào phòng làm việc, thư ký nhanh chóng cầm một ly cà phê gõ cửa đi vào, “Tổng giám đốc Tống, lúc nãy cô Lý gọi điện tới hỏi thăm, bao giờ có thể để cô ấy về công ty?”Tống Quốc Bằng cầm lấy tách cà phê trong tay thư ký, uống một ngụm nhỏ, sau khi nghe thư ký nói chợt nheo mắt, trong lòng cười lạnh, Lý Lệ này chẳng lẽ thật sự xem mình là thiên kim đại tiểu thư của Thánh Đức? A! Về công ty? Đây là công ty, không phải nhà cô, đừng tưởng cô là con gái nuôi của nhà họ Lý thì không còn là người ngoài!Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn luôn thản nhiên, khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Cô gọi điện tới nói với cô Lý, nói công ty chúng ta vừa chuyển từ thành phố G đến thành phố A chưa bao lâu, công ty tách khỏi tổng bộ là chuyện lớn.
76 “Anh là chồng em, em lên giường với anh là hợp tình, hợp pháp, cũng không có bất kỳ kẻ nào đau khổ vì hành động này của hai vợ chồng chúng ta. ”Lý Lệ hét khàn cả giọng khiến cả người Chu Khải cứng ngắc, bây giờ cô ta cảm thấy cho dù mình muốn nháy mắt cũng khó khăn.
77 Lý Lệ nhìn Phong Trác Hạo, không phải người đàn ông này là người ở trong phòng ăn ngày đó…Phong Trác Hạo thấy mặt Lý Lệ hơi giật giật, nghiêng người khẽ mỉm cười với Lý Lệ.
78 Xe vừa đến nơi tổ chức bữa tiệc, Lãnh Diễm dừng xe trước hội trường, cũng không thấy xuống xe. Cậu đỗ xe đang đứng ở bãi đậu xe vừa nhìn thấy xe dừng lại, do dự tiến lên gõ cửa sổ xe, Lãnh Diễm từ tốn cũng không làm gì.
79 Lý Duệ Thần nhìn Lý Thánh Đức ngơ ngác, cười lạnh: “Tôi thấy ông vẫn nên nhận rõ bối cảnh đối thủ trước rồi hãy hùng hồn nói, tiết kiệm lần sau xuất hiện tình huống như thế.
80 Trên xe Lãnh Diễm rất khác lạ, Nghiêm Hi cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt anh chằm chằm nhìn vào kính chắn gió, cũng không biết anh mở mui xe mui trần từ lúc nào.